Mấy chiếc xe hướng thẳng về công ty Phân Kim Bảo.
Vì khi trước không có chứng cứ nên cảnh sát không thể làm gì công ty này nhưng hiện tại chứng cứ rành rành. Việc phát hiện con đường bí mật nằm ngoài ý liệu của tất cả mọi người, song cũng là không quá lạ lùng.
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng vừa đến nơi đã được đưa vào một phòng để đồ nằm tại góc khuất nhất. Hàn Phong đang chờ bọn cô ở đó.
Câu hỏi đầu tiên của Vưu Minh Hứa chính là: “Có manh mối về Phán Giai không?”
Hàn Phong đáp: “Mọi người xuống xem rồi nói tiếp.”
Trái tim Vưu Minh Hứa nặng nề nhìn căn phòng rộng khoảng 10 mét vuông trước mặt đã được dọn dẹp sạch sẽ, có một cửa động đen ngòm khoảng tầm nửa mét nằm ngay dưới cửa sổ, lờ mờ có thể nhìn thấy được những bậc thang không toàn vẹn được làm bằng đá phiến đã lâu năm, rất sạch sẽ, hiển nhiên là đã được dọn dẹp qua, xung quanh cũng đều là tường đá. Bọn họ men theo chiếc cầu thang nhỏ hẹp đi xuống độ sâu khoảng hơn 2m, trước mặt xuất hiện một con đường đá nhỏ trải dài về phía trước. Hang không cao, phải cúi người mới có thể đi qua.
Hàn Phong nói: “Vừa phát hiện mật đạo này tôi lập tức gọi cho mọi người, nhân viên giám nghiệm cũng sẽ đến ngay thôi. Phía trên là phòng để đồ lặt vặt, cửa hang bị tủ che khuất, lại bị một tấm ván gỗ dày cộp che chắn, nếu không nhìn kĩ sẽ chẳng thể phát hiện ra. Hang động này hình như đã có từ rất lâu, tôi thấy khá giống với những căn hầm trú ẩn mà hồi nhỏ đã từng vào chơi. Tòa nhà này được xây dựng lại từ nhà xưởng cũ, mà loại nhà xưởng này được xây dựng và tu sửa vào trước thời kiến quốc. Chưa biết chừng hang này chính là được giữ lại từ khi đó.”
Vưu Minh Hứa gật đầu. Điều này rất hợp lý, vừa định lên tiếng, Ân Phùng bỗng quay người, thần sắc nghiêm túc kéo tay cô: “A Hứa, phía trước là mật đạo, một bước cũng không được xa tôi. Tôi sẽ bảo vệ cô.”
Vưu Minh Hứa: “……”
Anh lại phát bệnh rồi đấy!
Hàn Phong cũng câm lặng vì người của anh sớm đã kiểm tra hết mật đạo này lâu rồi.
Vưu Minh Hứa nhìn Hàn Phong, anh ta ngoảnh mặt sang hướng khác. Bấy giờ cô mới nói với Ân Phùng: “Anh tự chơi một mình đi! Tôi không rảnh.”
Đôi mắt anh vụt lên tia cười nghịch ngợm dưới ánh sáng trắng của chiếc đèn pin, cuối cùng vẫn nghe lời một mình hứng chí đi tham hiểm hang động.
Hàn Phong thở dài cảm thán: “Em đúng là không dễ dàng gì nha.”
Vưu Minh Hứa nhìn bóng lưng Ân Phùng với tâm trạng ngổn ngang. Rung động là anh, ngốc nghếch cũng là anh. Cô hiện tại như đang đứng ở ngã tư, muốn có anh thì phải chấp nhận mọi thứ của anh hiện tại. Đúng rồi, còn phải phòng bị tương lai một ngày nào đó anh khôi phục toàn bộ ký ức và bản tính, cười lạnh mà đi, từ đó tay trái người mẫu, tay phải bạn tình, đội chiếc non xanh ngắt một màu lên đầu cô trước mặt cảnh sát toàn tỉnh.
Vưu Minh Hứa nghĩ đến phát phiền bèn dứt khoát không nghĩ nữa. Chẳng phải anh muốn chấn thủ ngoài ranh giới đó sao? Vậy thì anh cứ ở đó mà thủ. Người xưa đã có câu “thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng” mà.
Nghĩ vậy, tâm trạng cô lại vui vẻ hẳn lên. Mặc kệ anh biến hóa kiểu gì, cục diện vẫn sẽ nằm gọn trong tay cô.
Mật đạo này rất dài, đi hơn mười phút mới thấy lối ra. Vách tường đá có móc dây gắn cố định theo từng nấc để trèo lên, nhưng đã gỉ sét và hỏng hóc khá nhiều.
Cảnh sát sớm đã mở lối ra, ánh nắng rọi vào cửa hang. Bước ra khỏi đường hầm, nhóm Vưu Minh Hứa phát hiện nơi đây là sườn núi, xung quanh cỏ dại và cây cối um tùm. Công ty Phân Kim Bảo nằm tại nơi không xa dưới sườn núi này.
Khu vực này được xây dựng giáp núi, cạnh khu dân cư, chẳng trách lại có hầm trú ngụ thời kiến quốc.
Một vài cảnh sát đang khám xét quanh cửa mật đạo, thành lan can hình vuông gỉ sắt được đặt trên nền đất bên cạnh, bên trên quấn chặt hoa cỏ dại. Thiết nghĩ bình thường dùng nó chắn cửa thì rất khó bị người ta phát hiện. Vưu Minh Hứa ngồi xổm xuống quan sát, trên lan can là ổ khóa nhỏ mới tinh.
Cô im lặng một chốc, một tay luồn vào mái tóc dài, cắn chặt hàm răng, nhẫn nhịn cảm giác trái tim co thắt. Ân Phùng ngồi xuống cạnh cô, khẽ giọng: “Cô sao rồi?”
Vưu Minh Hứa từ từ thở ra một hơi: “Phán Giai chạy ra khỏi văn phòng Chu Vinh Phong đến khi chúng ta xông vào không vượt quá 20 phút đồng hồ. Đi hết mật đạo này mất khoảng 10 phút, hung thủ không kịp đưa cô ấy ra ngoài. Khi đó Phán Giai ở ngay dưới chân chúng ta. Về sau chúng ta thả đám người đó, hung thủ mới có cơ hội chuyển cô ấy đi mất.”
Ân Phùng vuốt ve đầu cô: “A Hứa, đây không phải trách nhiệm của cô.”
Vưu Minh Hứa không lên tiếng, ngồi lặng lẽ một hồi mới đứng dậy, khuôn mặt đã khôi phục thần sắc lạnh lùng trầm tĩnh như thường lệ nhìn về con đường xuống núi: “Nếu như anh lái xe đến đây, rất dễ dàng đưa Phán Giai đi bất cứ đâu anh muốn. Cũng chính vì thế chúng ta tìm kiếm ở những vùng lân cận mới không phát hiện được Phán Giai. Vấn đề hiện tại là, kẻ nào biết sự tồn tại của mật đạo này?”
———
Thế nhưng từ phản ứng của Chu Vinh Phong, Trương Vy cùng những người khác cho thấy, bọn họ đều không biết đến sự tồn tại của con đường bí mật này. Phản ứng của bọn họ không phải hoảng loạn, không phải che giấu mà đều đồng loạt mông lung như trong lớp sương mù.
Thực chất điều này đã nằm trong dự liệu của Vưu Minh Hứa, vì nếu biết mật đạo, bọn họ đã không đánh trống khua chiêng đi tìm Phán Giai như vậy mà chắc chắn sẽ tìm đến mật đạo để đoạt lại chứng cứ. Hiện tại cũng sẽ chẳng phải lọt vào chốn lao tù.
Song quan sát tình trạng của mật đạo, chắc chắn có kẻ cố ý che giấu, thậm chí còn dọn dẹp và giữ gìn sạch sẽ.
Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ rồi đi tìm tư liệu, phát hiện công ty Phân Kim Bảo mới chuyển đến địa điểm hiện tại vào hai năm trước.
“Khi đó ai phụ trách tu sửa?” Vưu Minh Hứa hỏi.
Trương Vy đáp: “Là tôi.”
Vưu Minh Hứa trầm tư: “Còn ai hỗ trợ cho chị?”
Trương Vy ngẩn người, đáp: “Còn có Trần Chiêu Từ.”
Đúng vào lúc này, Hứa Mộng Sơn cũng mang về một tin tức khác.
Hai ngày nay, Vưu Minh Hứa rất hiếm khi gặp được anh ấy. Hiện tại anh ấy tìm tới, cô mới phát hiện chàng thanh niên văn nhã ngày nào lúc này râu đã mọc đầy cằm, hai mắt thâm quầng hằn tia máu do thiếu ngủ. Thực ra tính cách anh ấy khá giống Vưu Minh Hứa ở điểm không quá nghe lời cấp trên. Đã nhận định chuyện gì thì sẽ mãi không chịu buông bỏ. Dường như bắt đầu từ lúc Phán Giai làm “gián điệp”, anh ấy đã không nể nang Trần Chiêu Từ. Hiện tại Phán Giai mất tích, Trần Chiêu Từ lẩn trốn cảnh sát, anh ấy càng không buông tha con người này, đã sắp đào hết mười tám đời tổ tông nhà Trần Chiêu Từ lên rồi.
“Biết mình điều tra ra được gì không?” Hứa Mộng Sơn cười nói, “Có nhiều chuyện để nói về Trần Chiêu Từ lắm đấy.”
———-
Phán Giai tỉnh lại trong bóng tối. Thứ đầu tiên cô cảm nhận được chính là u tối, rét mướt, ẩm ướt và cả mùi ẩm mốc nồng nặc. Xung quanh không có lấy một tia sáng, cảm giác giống như bị chôn vùi dưới lòng đất vậy.
Cô muốn trèo lên nhưng cánh tay và hai chân chạm vào thứ gì đó vừa dài vừa cứng ngắc. Cô bất giác phát hiện cổ tay và mắt cá chân tê đau vì bị trói chặt. Cô sờ theo thứ đồ dài dài đó, có cảm giác giống như sợi dây thừng.
Chẳng nhìn thấy thứ gì, chỉ có thể nghe được tiếng thở nặng nề. Một tiếng động mạnh mẽ đột ngột vang lên trong bóng tối, đó chính là tiếng Phán Giai giật xé dây thừng một cách điên cuồng. Nhưng kẻ đó trói quá chặt, còn quàng sợi dây lên cổ cô, động tác hễ mạnh hơn một chút thì sẽ bị siết đến gần như nghẹt thở.
Giãy giụa khoảng hơn 10 phút, Phán Giai mệt nhoài nằm trên mặt đất lạnh băng. Mùi bùn đất càng thêm rõ nét, cô chảy nước mắt, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng thút thít nho nhỏ.
Khóc một hồi, cô bỗng ngẩng phắt đầu lên, bắt đầu gào thét: “Thả tôi ra! Mẹ nó anh là ai! Thả tôi ra! Thả tôi ra! Nếu không chắc chắn tôi sẽ không tha cho anh……”
Đợi đến khi không còn hơi sức để gào thét, cũng không khóc nữa, chỉ nằm im bất động, cơ thể run rẩy như mất đi khống chế. Không sai, cô là một cảnh sát hình sự, nhưng mới chỉ tham gia công tác được hai năm. Cô đã từng cùng đông nghiệp đến hiện trường án mạng, nhìn qua mấy cỗ thi thể, cũng từng gặp những khuôn mặt lãnh đạm của kẻ tội phạm hiểm ác. Cô mang một lòng nhiệt thành và chủ nghĩa anh hùng quyết không chùn bước, xin được làm “mồi câu” của hoạt động lần này. Nhưng cô không thể ngờ và cũng không tưởng tượng ra được mọi điều cô đang gặp phải. Cô liều mạng nhủ thầm cần dũng cảm giống như Vưu tỷ vậy. Vưu tỷ lần trước ở Tây Tạng còn gặp phải tên sát thủ liên hoàn thần kinh không ổn định, không những có thể an toàn thoát thân, còn đem đối phương về quy án. Cô cũng có thể. Cô nhất định có thể giống như chị ấy.
Cô dần dần lấy lại bình tĩnh và cũng đã bình tĩnh đúng như ý nguyện. Chìm trong bóng tối thêm nửa giờ nữa, phía trên đầu bỗng vang lên những âm thanh xao động, sau đó là âm thanh nặng nề như đang di chuyển tảng đá to đùng. Ánh sáng lập tức chiếu vào, thực ra không hề chói mắt nhưng Phán Giai phải nâng tay che mắt một lúc mới có thể thích ứng.
Phía trên đầu, khoảng 2m cao, có một lan can sắt hoen gỉ. Cửa hang khoảng nửa mét. Ánh đèn màu vàng cam chiếu sáng một khoảng nhỏ. Phán Giai có thể nhìn rõ mồn một nền xi măng không bằng phẳng, dường như nơi này đã có từ rất lâu rồi, diện tích không quá 10 mét vuông. Xung quanh lờ mờ nhưng được quét một lớp sơn màu trắng.
Phán Giai đứng lên, đến khi dây thừng trên người căng nhất, thít chặt đến mức cô gần như không thở nổi mà vẫn cách cửa hang hơn một mét. Cô lùi về sau, thở hồng hộc ngẩng đầu nhìn lan can sắt phía trên.
Có người ngồi ở đó, nửa thân người lộ ra bên ngoài. Cô nhìn được chiếc áo khoác đen và quần bò nhưng không nhìn được mặt kẻ đó. Ngoài lan can sắt, cô còn nhìn thấy một góc trần hang và đèn điện, và cả ánh sáng mặt trời xuyên qua lớp kính thủy tinh của một góc cửa sổ nữa. Mọi thứ đều cũ nát. Cũng có nghĩa là, cô bị nhốt trong một căn phòng dưới lòng đất. Dựa vào kinh nghiệm đã có thể phán đoán được nơi này khuất nẻo đến mức nào. Cõi lòng Phán Giai trĩu nặng.
Sau khi định thần, cô hét lớn: “Anh muốn thế nào?”
Kẻ đó hạ tay xuống, ấn lên lan can sắt. Bàn tay thon gầy trắng sạch vươn ra khỏi tay áo đen ngòm. Phán Giai nhìn chằm chằm vào gã.
“Tôi muốn nhốt em lại.” Kẻ đó nói, “Như vậy, sẽ không lạc mất em.”
Giọng nói quá mức quen thuộc khiến Phán Giai sững sờ như bị sét đánh giữa trời quang, lòng hết nóng rồi lại lạnh. Nhưng ngữ khí nói chuyện của anh ta hoàn toàn không giống trước đây mà mang thêm mấy phần sến súa, song cũng từ tốn và vô tình.