Vưu Minh Hứa mở bừng mắt, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đang đua nhau thoát khỏi cơ thể. Đầu cô vẫn nằng trình trịch, có chút không phân biệt nổi vết xe ban nãy xuất hiện trong não bộ rốt cuộc là mơ hay thực.
Hay là nói, ban ngày không nhìn rõ, ban nãy cô vừa mới nhớ lại tình tiết nhỏ nhặt đã bị lướt qua?
Cô đứng bật dậy nhìn đồng hồ, mới 3 giờ 50 phút, vừa trôi qua 20 phút, rồi lại nhìn vào phòng thẩm vấn. Đầu tiên, cô nhìn thấy Ân Phùng, anh vô cùng tập trung, nhìn thẳng Phù Văn Tú, chiếc bút trong tay ghi chép với tốc độ cực nhanh. Anh thế này lại trở thành một người đàn ông khác rồi.
Còn Phù Văn Tú rất ngoan ngoãn trong tay anh, anh ta đang nói gì đó, chỉ là khóe môi vẫn treo nụ cười khiến người ta lạnh toát.
Bọn họ vẫn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể kết thúc trắc nghiệm kiểm tra nói dối. Nhưng Vưu Minh Hứa ngồi tiếp được nữa. Cô quay người xuống lầu, một mình lái xe vào bóng đêm u tối.
Lực lượng cảnh sát gia tăng trên mấy con phố. Dù đã là giờ này, mà dọc đường Vưu Minh Hứa vẫn gặp mấy chiếc xe và những cảnh sát chấp hành nhiệm vụ. Cô châm một điếu thuốc, chậm rãi hút suốt dọc đường. Đến khi tới gần nhà họ Đặng, cô lặng lẽ dừng xe, ném đầu lọc xuống đất.
Cô đi tới bức tường phía ngoài nhà họ Đặng, bên trong đã không có ánh đèn, có lẽ là đã ngủ rồi. Tường không cao lắm, cô lùi lại mấy bước, nhảy lên, trèo lên tường.
Ánh trăng chuyển động, soi sáng trên đỉnh đầu, cũng soi sáng sân viện. Vưu Minh Hứa lập tức nhận ra trong sân có nhiều thêm một chiếc xe Jinbei màu xám, đã hơi cũ.
Vưu Minh Hứa thấy trái tim run lên, lòng bàn tay cũng đều là mồ hôi. Nhưng cô không có thời gian sắp xếp tỉ mỉ tư duy, cô không muốn chờ đợi thêm phút giây nào nữa. Vừa định nhảy vào trong sân, không biết điều gì mách bảo, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Ân Phùng: “Đến nhà họ Đặng.” Sau đó điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, nhảy xuống.
Mấy gian nhà đều tối đen như mực, lặng ngắt như tờ. Cô từ từ tiến về phía chiếc xe, nhìn vào trong qua cửa kính. Dù mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ được trên chiếc ghế trong khoang xe có vài dấu vết thẫm màu đáng ngờ đã khô.
Vưu Minh Hứa đứng im tại chỗ mấy giây rồi nhìn về phía căn nhà dùng để giết mổ. Cô lặng lẽ đi qua đó, phát hiện cửa không khóa, để hé một khe nhỏ. Cô chậm rãi đẩy ra, trong không khí vang lên những tiếng “cót két” cực nhỏ.
Cô lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía hai gian nhà còn lại vẫn im phăng phắc. Song cô không động, cúi đầu chờ đợi một phút hai, thấy trong sân vẫn tĩnh lặng, cô mới lách vào.
Trong gian nhà tối đen như mực, không nhìn rõ được thứ gì. Những công cụ, thịt thà khi trước nhìn thấy biến thành những bóng đen với đường nét lờ mờ. Chỉ có ánh trăng bàng bạc yếu ớt lọt qua cửa sổ cũ kĩ.
Vưu Minh Hứa không bật đèn pin trong túi áo, tiến từng bước vào bên trong. Dù là trong bóng tối, những công cụ kia vẫn nằm vô cùng ngay ngắn, chỉnh tề giống như xếp hàng chờ đợi chủ nhân ghé bước. Vưu Minh Hứa nhớ lại suy luận của Ân Phùng: Nếu như cô đến nơi làm việc sẽ phát hiện mọi thứ đều gọn gàng như được máy móc sắp xếp qua vậy.Đây là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sau nhiều năm làm công việc như một người thợ thủ công của hắn. Luồng khí lạnh không ngừng xâm chiếm cõi lòng cô. Khi cô đi được 1/3 gian nhà thì liếc thấy một thứ trên phản giết mổ.
Cô chắc chắn một trăm phần trăm, lần đầu cô đến đây, không hề có thứ này.
Đó là một chiếc búa tầm trung, màu cực đậm. Hiện tại không nhìn rõ trên đó có phải vết máu hay không, cũng không xác định được có phải là chiếc búa đã xuất hiện trong đoạn clip hay không, nhưng trực giác mách bảo cô, chính là nó.
Vưu Minh Hứa đứng chính giữa căn nhà dùng để giết mổ tối đen tĩnh lặng, chỉ cảm nhận được luồng khí lạnh bao quanh khắp người. Bốn nghi phạm xuất thân phố chợ đều phù hợp chân dung phác họa. Một thật ba giả, không lộ dấu vết. Giống như một năm này, hung thủ lẩn trốn trong biển người, chính vì quá bình thường nên cực kỳ khó phân biệt.
Cuối cùng, một vết bánh xe nho nhỏ làm bại lộ chân tướng. Nhân sinh muôn hình vạn trạng, rất nhiều người có vẻ có tội. Nhưng hắn không phải người thợ mộc hiền lành cường tráng, không phải bác sĩ thú ý có khuynh hướng của tội phạm tình dục, cũng không phải người bán cá tâm thần phân liệt với hai bàn tay mất hết dấu vân tay.
Ý chí cứng rắn nào đó bỗng nhiên trào dâng trong thâm tâm Vưu Minh Hứa.
Cả người cô đột ngột trở nên căng cứng và cảnh giác, giống như con chim ưng giương cánh, giẫm lên cành cây bên vách núi cao sừng sững, lặng lẽ tiến về phía trước.
Còn ý chí này, đã bị chọc thủng, vỡ nát một cách vô tình vào thời khắc cô nhìn rõ người nằm trên tấm phản phía trước.
Tấm phản mà Phán Giai nằm vừa đúng đối diện cửa sổ, một vài tia sáng lọt vào. Thế nên Vưu Minh Hứa có thể nhìn thấy khuôn mặt không còn huyết sắc của Phán Giai, khắp cơ thể là những vết thương đáng sợ, đã xuất hiện vài vết hoen tử thi*.
* Vết hoen tử thi là hiện tượng ứ máu tĩnh mạch tại những vùng trũng trên cơ thể, tiếp theo có hiện tượng thoát mạch, tan máu rồi thẩm thấu vào các mô xung quanh tạo nên những vết những mảng màu đặc biệt. Hoen tử thi bắt đầu có màu hồng nhạt hay tím nhạt, sau chuyển màu tím sẫm, màu xanh lục rồi mất dần đi khi quá trình hư thối bắt đầu.
Vưu Minh Hứa duỗi tay chạm vào mạch đập và kiểm tra hơi thở của cô ấy mới phát hiện bàn tay mình đang run lên. Nước mắt cô đã chảy mà bản thân cô chẳng hề nhận ra.
Cô quỳ sụp xuống cạnh tấm phản, một tay nắm tay Phán Giai, một tay khác ấn chặt lên mặt mình.
Bóng tối trong gian nhà này như vồ lấy cô trong chớp mắt. Cô nghe được bản thân khóc nấc thành tiếng, đó là thứ âm thanh đến bản thân cô cũng chưa từng nghe thấy, thê lương, đứt quãng giống hệt như tiếng khóc phát ra sau khi bị người ta chặn họng. Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên cô hoàn toàn không có cách nào khống chế bản thân. Vào khoảnh khắc này, mọi thứ đều bị cô vứt bỏ. Toàn thân cô không còn một chút sức lực, ngồi sụp xuống đất, nước mắt như mưa, chỉ có tay là vẫn nắm chặt lấy đầu ngón tay trắng bệch, cứng đờ của Phán Giai.
Trời sập rồi. Cô nghĩ, trời thực sự sập rồi.
Nếu không, sao Phán Giai có thể hy sinh cơ chứ?
Hy sinh dưới lưỡi dao của tội phạm.
Còn cô là Đội trưởng của cô ấy, người cô ấy dựa dẫm vào nhất, không tìm được Phán Giai trước khi cô ấy mất, không thể cứu cô ấy ra khói bóng tối đáng sợ.
Trước khi chết cô ấy đã trải qua những gì? Nỗi dày vò tàn nhẫn vượt quá cực hạn của con người mà những nạn nhân phải chịu đựng, liệu chăng người cảnh sát này cũng đã trải qua? Còn đáng sợ nhất chính là cô ấy luôn ôm hy vọng được cứu thoát rồi lại chỉ có thể giương mắt nhìn hy vọng tắt đi từng chút một ngay trước trước mắt?
Vưu Minh Hứa đột ngột phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, hoặc giả nói là tiếng thét càng thích hợp hơn. Bạn chẳng thế nào tưởng tượng nổi, một người phụ nữ mạnh mẽ như Vưu Minh Hứa có thể phát ra âm thanh đổ vỡ yếu ớt nhất như thế.
Sau đó cô đứng dậy, cúi người, cô quên hết tất cả nguyên tắc và sự cảnh giác, muốn ôm Phán Giai lên, đưa cô ấy về.
Một luồng gió mạnh liệt ập về phía sau đầu cô. Nếu là bình thường, dù người này có khoẻ như trâu, Vưu Minh Hứa chỉ cần cẩn thận một chút là có thể tránh thoát. Nhưng lúc này cả người cô đều mơ hồ, không hề nhận ra nguy hiểm xung quanh. Nghe được tiếng gió, cơ thể chỉ phản ứng theo bản năng qua nhiều năm luyện tập, gập người về trước.
Búa sắt nện xuống lưng cô. Cảm giác đau thấu xương trên lưng truyền đến, Vưu Minh Hứa loạng choạng, đụng trúng tấm phản, Phán Giai cũng tuột khỏi tay cô.
Hết chương 120