Chờ Tôi Có Tội

Chương 12: Chương 12




Bốn bề tĩnh lặng đến mức Vưu Minh Hứa chỉ nghe được nhịp đập trái tim mình.

Sau giây phút ngưng đọng, anh ta thả phăng Tống Lan xuống đất, sau đó lại một lần nữa nở nụ cười, lần này là dáng vẻ rất ngốc rất đơn thuần rồi xông thẳng vào cô!

Vưu Minh Hứa quay người chạy mất, cô nghe rõ tiếng thở nặng nề ngay phía sau, nghĩ thầm: Không lẽ anh ta thấy cô là con mồi ngon hơn?

“Đừng chạy!” Giọng nói hay tràn ngập vui vẻ ngoài ý liệu vang lên, có điều chỉ khiến Vưu Minh Hứa cảm thấy anh ta vừa ngốc xít lại vừa xấu xa.

Cô chạy thục mạng, đồng thời quan sát xung quanh tìm kiếm cơ hội thoát thân thậm chí là phản kích.

Anh ta chạy nhanh như thế mà hơi thở không hề hỗn loạn, đuổi đến sát gần, cô không thoát nổi. Hồi trước anh ta thường xuyên chạy bộ chăng?

“Chị… Chị gái xinh đẹp… đi theo tôi, cõng chị…..”

Vưu Minh Hứa nghe được mà đầu tê rần rần, chị cái con khỉ! Nhìn anh rõ ràng còn lớn hơn tôi mấy tuổi đấy! Cô tức giận hét lên: “Nằm mơ!” Vừa quay đầu liền nhìn thấy dáng vẻ như bị tổn thương của anh ta, đôi mắt mở to, môi hơi mím lại. Vưu Minh Hứa thầm chửi thề một câu, sau đó lại thấy anh ta cười trộm. Trái tim Vưu Minh Hứa trầm xuống thầm kêu một tiếng không hay, quả nhiên chân cô bước hụt xuống một hố nhỏ.

Cô như sắp ngã đến nơi, bỗng một cánh tay cứng cáp ôm chặt lấy eo cô từ phía sau. Cô lọt thỏm trong lồng ngực rộng lớn, ấm áp song còn xen lẫn mùi mồ hôi và cả mùi tanh của máu. Vưu Minh Hứa như muốn phát điên, cô nhấc chân tung ra cú đá móc sau. Cơ thể cô mất thăng bằng, anh ta tuy ngốc song phản ứng hết sức nhanh nhạy tránh thoát cú đá, nói lầm bầm bên tai cô: “Chị… không ngoan… đánh tôi… phải tét mông……”

Nói đoạn, lật tay ôm cô ngồi xuống, để cô nằm úp sấp trên chân anh. Vưu Minh Hứa đã bao giờ chịu nỗi nhục nhã thế này, cô hét ‘A’ một tiếng, khuỷu tay thúc về phía ngực anh. Lần này anh chịu nguyên cú đòn, ‘hự’ lên đau đớn, dường như cũng bực dọc theo, bàn tay to đùng nặng nề đáp xuống mông cô.

“Còn….. hung dữ nữa không?” Anh hỏi.

Vưu Minh Hứa hít liền mấy hơi cố giữ bình tĩnh, kìm chế giọng nói: “Không hung dữ nữa, anh buông tôi ra.”

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Không được. Chị đánh tôi, người xấu kia cũng đánh tôi. Chị không nghe lời, trói lại thì sẽ ngoan ngoãn thôi.”

Nghe vậy, cô nhanh nhẹn lật người tránh thoát khỏi anh. Dường như sớm đã đoán được hành động của cô, anh rút từ đâu ra một sợi dây buộc chặt hai tay cô lại. Vưu Minh Hứa trơ mắt nhìn hai tay bị trói sau lưng. Động tác của anh rất thành thạo, một tay túm chặt lấy phần mắt cá hai chân của cô, rồi lại lấy một sợi dây khác buộc hai chân cô lại, cô dù có giãy đạp thế nào cũng không chạy thoát.

Chỉ là khi chạm vào chân cô người anh hơi khựng lại, bởi vì chân của con gái rất nhỏ, rất trắng, hoàn toàn khác với chân anh.

“Chị thơm quá…” Anh cúi đầu, “Tôi cũng muốn được thơm… tôi bây giờ… thối quá!”

Đôi mắt anh to tròn, ầng ậc nước như sắp khóc đến nơi rồi!

Vưu Minh Hứa chỉ biết câm nín không nói thành lời.

Người đã bị trói lại, anh như đã vừa lòng nên mặc cho cô nhếch nhác ngồi trên mặt đất, chỉ có chân tay không cử động được mà thôi. Còn anh một tay chống cằm, đôi mắt chứa ý cười nhìn cô đăm đắm.

Vưu Minh Hứa nhìn ra phía sau anh, lên tiếng sau khi đã bình ổn tâm trạng: “Được rồi, bây giờ chị không đánh cậu nữa, yên tâm rồi chứ?”

Anh ra sức gật đầu cái rụp.

Vưu Minh Hứa hỏi tiếp: “Cậu là ai? Sao lại ở đây?” Đây là vấn đề cô muốn làm rõ nhất.

Song câu hỏi này khiến anh ngẩn người, đôi môi hồng hồng hé mở cùng ánh mắt hoang mang. Anh khàn giọng từ tốn nói: “Tôi là ai… Vì sao lại ở đây……” Mấy phút sau, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi cũng muốn biết.”

Vưu Minh Hứa trợn mắt nhìn anh, lại hỏi: “Vậy một chị gái nữa đâu?”

Miệng anh bĩu ra, cắn môi, trả lời đâu ra đấy: “Chị gái thứ ba, ở trong rừng cây. Tôi không thích chị ấy nhất. Chị gái ban nãy, không thích thứ hai.” Rồi lại trộm nhìn Vưu Minh Hứa, nhỏ giọng thủ thỉ: “Không thích chị thứ ba.” Vưu Minh Hứa: “Ồ? Không thích thứ ba, vậy nghĩa là cậu thích tôi nhất rồi. Nào, nói cho chị biết, có phải cậu làm bọn họ bị thương không?”

Anh gật đầu rồi lại lắc đầu, nói: “Bọn họ… Bọn họ tỉnh lại, nói là tôi đánh, nhưng tôi… nhưng tôi không nhớ là đánh họ…..” Biểu cảm của anh trở nên mờ mịt và lo lắng, lông mi đen dài rung động, khóe mắt Vưu Minh Hứa chú ý đến chiếc bóng đang dần tiến lại nhưng vẫn nhìn thẳng vào anh, cuối cùng, anh lại khóc rồi.

Vưu Minh Hứa im lặng một lát, nói: “Túi áo tôi có khăn giấy, cậu lấy ra, lau nước mắt đi.”

Anh ngập ngừng, rụt rè ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt có chút ỷ lại cùng chút hy vọng. Vưu Minh Hứa làm như không nhìn thấy, cô nghiêng người hướng túi áo khoác về phía anh. Anh chậm rãi vươn tay đến. Hai người cách nhau gần tới mức Vưu Minh Hứa có thể nhìn thấy rõ mồn một đôi mắt tinh khiết đến độ không nhiễm bụi trần của anh.

Cô ngẩn người.

Chính vào lúc này.

Cố Thiên Thành mai phục đã lâu cuối cùng cũng nhào ra, khuỷu tay thít chặt cổ người kia, do vậy Vưu Minh Hứa nhìn rõ thần sắc tên ngốc này tái nhợt và đông cứng lại, đôi môi bật ra mấy chữ: “Chị… chạy!”

Vưu Minh Hứa chỉ nhìn bọn họ, gần như không nghe vào đầu lời anh nói.

Cố Thiên Thành ẩn nấp sau lưng người đó lâu như vậy chỉ để chờ đợi một kích tất sát của lúc này. May mắn có Vưu Minh Hứa thông minh làm phân tán sự cảnh giác của người đó, hắn mới có cơ hội đánh lén tuyệt hảo như vậy. Trong lúc người ấy vẫn còn giãy giụa, hô hấp khó khăn, Cố Thiên Thành rút con dao găm đâm thẳng vào người đó.

Vưu Minh Hứa trợn tròn hai mắt, chứng kiến hắn rút con dao đầy máu chuẩn bị đâm tiếp nhát thứ hai, Vưu Minh Hứa hét thất thanh: “Đừng! Cố Thiên Thành đừng phạm tội!”

Động tác của Cố Thiên Thành chững lại, quay đầu nhìn cô. Ánh mắt trầm tĩnh nội liễm thường ngày bây giờ đang nhuộm màu máu. Hắn không tiếp tục nữa, cắn răng đá ngã người kia ra đất, nói: “Xem hắn ta làm gì với em này!”

Vưu Minh Hứa hét: “Anh ta còn chưa em làm bị thương! Đủ rồi, Cố Thiên Thành! Anh bình tĩnh lại đã!”

Cố Thiên Thành nhìn cô, ném con dao găm khỏi tay rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít sâu một hơi rồi ngồi xuống. Người kia bị đâm một nhát dao đang nằm co quắp trên nền đất không phản kháng, chỉ khẽ rên rỉ. Cố Thiên Thành hừ lạnh, rút ra sợi dây trói chặt tay chân người đó lại y hệt như cô.

Sau đó hắn quay người, thần sắc đã trở lại vẻ bình tĩnh. Sắc đêm sau lưng hắn lan tràn thành cảnh nền trầm mặc vô bờ bến. Vưu Minh Hứa bỗng ý thức được một điều, hắn đã trở thành người duy nhất tự do không bị bó buộc trong màn đêm này.

Cô lặng thinh nhìn hắn.

Cố Thiên Thành bước đến ngồi xổm trước mặt cô, ôm cô vào lòng. Vưu Minh Hứa bất động, trái tim đột ngột có chút khó chịu, cũng tự thấy nực cười, sau ót cứng đờ. Mùi vị trên cơ thể hắn cũng giống hệt như tên ngốc nằm kia, đó là mùi máu tanh, xen chút hương nước hoa nhàn nhạt cùng mồ hôi. Hắn lúc này cũng như đã thấm mệt, bàn tay nhẹ vuốt mái tóc cô, lên tiếng hỏi: “Sợ không?”

Vưu Minh Hứa nói: “Không sợ. Chẳng phải anh đã hứa sẽ đưa em đến nơi an toàn sao?”

Hắn ngưng một lát, đáp: “Đúng vậy, tôi vẫn nhớ.” Rồi từ từ buông cô, đứng dậy.

Vưu Minh Hứa chậm rãi ngẩng đầu, chốc chốc lại nhìn khuôn mặt hắn. Đó là một cảm giác rất rất kỳ lạ, chỉ là một vài động tác đơn giản như đứng lên, khẽ phủi tay, ngồi xuống một khúc cây trên đất nhưng dường như đã có điều gì thay đổi trong con người hắn. Khí chất đã đổi thay, hoặc có lẽ thứ khác biệt chính ở thần thái.

Cố Thiên Thành ngồi xuống nhìn cô, mười ngón tay đan vào nhau, hai cánh tay chống trên đùi. Đôi mắt ấy mù mịt như bị một đám sương mù che phủ, không còn xán lạn và ngay thẳng như lúc trước. Hắn từ tốn nở nụ cười: “Minh Hứa, em xem, cuối cùng cũng thanh tịnh rồi. Chúng ta có thể nói chuyện với nhau được rồi.”

Như có một tầng sương mờ cũng đang dần lan tràn trong bộ não của Vưu Minh Hứa. Cô định thần, giọng nói vẫn bình tĩnh tựa như chưa hề phát giác ra điều gì, hỏi: “Cố Thiên Thành, sao anh không thả em ra? Giúp em tháo dây ra đã.”

Cố Thiên Thành không động đậy, rút thuốc lá từ trong túi áo khoác, châm lửa hút thuốc rồi nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô qua làn khói trắng và tia lửa hồng mong manh. Chỉ trong khoảnh khắc đó thôi mà hắn như một con người xa lạ – một con người khinh miệt tất cả, ác ý và cao cao tại thượng.

“Không cần nữa.” Hắn nói, “Tôi thích dáng vẻ này của em. Em không phải một người phụ nữ biết nghe lời, nhưng tôi thích. Em là thu hoạch lớn nhất suốt quãng đường này của tôi, là món quà mà ông trời ban tặng. Tôi sẽ không thả em, cho đến khi tôi chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.