Chờ Tôi Có Tội

Chương 137: Chương 137




Ngày hôm sau, Vưu Minh Hứa vừa đến Cục cảnh sát liền lấy hồ sơ án Cố Thiên Thành, án hai thanh thiếu niên trao đổi giết người xem xét kĩ lưỡng. Thậm chí, một vài khẩu cung, tiểu tiết, những người có liên quan mà khi trước cho rằng không quan trọng, cô cũng đều tìm lại toàn bộ, đọc liền một mạch đến giữa trưa.

Hứa Mộng Sơn cô đơn chiếc bóng, vừa chuẩn bị ra khỏi văn phòng thì bị Vưu Minh Hứa gọi lại: “Mộng Sơn, đợi chút đã.” Cô đứng dậy, đuổi theo anh ấy, cùng đi đến nhà ăn.

Hứa Mộng Sơn đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ cũ, khi không cười thì thanh tú nho nhã, cười lên thì chỉ là một con hồ ly tinh ranh. Thấy thần sắc cô vẫn như ngày thường, anh ấy khoác tay lên vai cô nàng cộng sự, hỏi: “Cừu non nhà cậu đâu? Nghe nói hôm qua có người ra mặt với Đội trưởng Đinh, bạn trai rồi cơ đấy, ngày sau cả Cục đều phải nể mặt nữa mà. Sao trưa nay lại không thấy anh ta tung tăng chạy qua đây ăn cơm cùng cậu thế? A Hứa……”

Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, hết chuyện để nói rồi hay sao bèn gạt tay anh ấy ra, nói: “Cút.”

Hứa Mộng Sơn: “Không phải cãi nhau rồi đó chứ?”

Vưu Minh Hứa vốn không định kể cho người khác, song lòng cô bí bức, hoang mang vô cùng. Hứa Mộng Sơn thường ngày mồm năm miệng mười nhưng trên thực tế là một người bạn thực sự, vậy nên cô cười cười nói: “Anh ấy hồi phục kí ức và tâm tính rồi.”

Hứa Mộng Sơn ngớ người, không trêu chọc cô nữa.

Hai người đi đến cửa nhà ăn, sắc mặt anh ấy cũng có chút nặng nề. Ân Phùng ngày trước là người thế nào còn là anh ấy đi tra tư liệu đưa cho Vưu Minh Hứa nữa đó.

“Vậy là ý gì? Anh ta định mặc kệ đấy à?” Hứa Mộng Sơn nói, “Anh ta thực sự có thể làm ra loại chuyện không phải người này, không thèm cậu nữa hả?”

Vưu Minh Hứa bùng lửa giận, nói: “Ai không thèm ai? Cậu hiểu rõ cho mình nhờ. Chẳng phải cậu cũng biết ngày trước anh ta là một tên khốn nạn đó sao? Nếu anh ta thực sự chết không hối cải thì cùng lắm là chia tay. Mình cũng đều phải thiếu anh ta là sẽ chết.”

Hứa Mộng Sơn quan sát sắc mặt cô: “Vậy chuyện đó là sao?”

Vưu Minh Hứa cuối cùng cũng bộc lộ vài nét suy sụp: “Mẹ kiếp, não anh ta có lỗ thật rồi, hồi phục tâm tính thì lại quên mất những việc xảy ra trong khoảng thời gian này. Đến mình anh ta cũng quên rồi.”

Hứa Mộng Sơn: “Oh shit……”

Vưu Minh Hứa cười khổ, đi đến ô cửa bán lẩu, mua trọn vẹn một cân thịt. Hứa Mộng Sơn vừa ân cần giúp cô bê thịt vừa nói: “Mình nói này, đâu ra chuyện kì diệu đến thế? Chắc anh ta giả bộ đấy.”

Vưu Minh Hứa ngẩn người, nói chắc chắn: “Không thể nào.”

Hứa Mộng Sơn im lặng liếc nhìn cô.

Vưu Minh Hứa bê cơm, ngồi xuống bàn ăn, lạnh nhạt nói: “Nếu anh ấy nhớ, tuyệt đối sẽ không nhìn tớ bằng ánh mắt như hiện tại. Anh ấy sẽ không làm thế.”

Hứa Mộng Sơn thở dài: “Lão đại à, vậy cậu tính sao?”

Vưu Minh Hứa không đáp.

———

Trong đời, Vưu Minh Hứa ghét nhất chính là phụ nữ đau khổ vì tình. Trần Phong nói cô tâm cao khí ngạo quả thực không sai. Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, thân thủ tốt, nhân duyên cũng tốt, đánh lộn hay điều tra án đều áp đảo phần lớn nam cảnh sát hình sự trong Chi cục. Việc đàn ông làm được, cô cũng có thể hoàn thành. Bởi vậy cô nguyện ý nhường ai bao giờ? Hợp thì đến không hợp thì tan, bất luận là đoạn duyên phận với anh bạn trai học trường cảnh sát năm xưa hay với La Vũ, một khi cô phát hiện đối phương không phải người mình muốn sẽ lập tức chia tay, đá người ta đến mức không nhiễm một hạt bụi.

Nhưng Ân Phùng không có điểm nào là không hợp tâm ý cô.

Trong những ngày tháng vừa qua, anh thực ra rất tốt rất tốt. Anh ngày ngày đêm đêm bầu bạn cùng cô, một người ngốc nghếch như vậy, song cũng là người mang đến niềm ngọt ngào, chua xót, đấu tranh, vui vẻ và khắc cốt ghi tâm mà trước nay cô chưa hề được nếm trải. Trong gian nhà giết mổ kia, khoảnh khắc chứng kiến anh lao đến đỡ đòn, Vưu Minh Hứa đã biết cô không thể không có anh trong đời. Cho đến khi hai người cùng bày tỏ tâm tư, có thêm niềm vui quấn quýt, triền miên của tâm hồn và xác thịt, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cứ ở bên cạnh Vưu Anh Tuấn như vậy, sống tiếp những tháng ngày bền lâu.

Nhưng hiện tại thì sao?

Tay anh gác trên chăn gõ theo nhịp, quan sát cô, đề phòng cô. Anh sẽ nở nụ cười ý vị sâu xa khó lường, mắt anh thăm thẳm tựa đêm đen không thể nhìn thấu. Anh nói: Về trước đi, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô.

“Cạch…” một tiếng, Vưu Minh Hứa đã ăn xong bữa trưa quay trở về phòng làm việc, cô hoàn hồn, phát giác chiếc bút chì trong tay đã bị bẻ gãy. Nó tựa như tâm trạng cô lúc này, dù buồn bực, ảo não nhưng bất lực, xen thêm chút đau lòng khó hiểu.

Nhưng có rất nhiều lúc, Vưu Minh Hứa giống như một người đàn ông, sẽ điều chỉnh tâm trạng của bản thân chứ không mãi chìm trong đau thương. Cô sẽ châm điếu thuốc, hút với nét mặt vô cảm, sau đó vùi đầu vào một tập hồ sơ dày cộp, vứt hết nhưng chuyện phiền muộn sang một bên.

“Hình như cấp trên sẽ điều một người mới đến tổ chúng ta.” Hứa Mộng Sơn chợt hạ giọng nói, “Nam, còn là một cảnh sát hình sự đã từng lập Huân chương Chiến công hạng Nhất, tài giỏi vô cùng.”

Vưu Minh Hứa ngẩn người, vậy thì chính là người đã từng trải qua “thập tử nhất sinh”, lập nên công lao đáng giá ngàn vàng.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về chiếc ghế trống bên cạnh.

Qua một hồi, Vưu Minh Hứa cười nói: “Cô ấy sẽ rất vui. Một cảnh sát hình sự từng lập chiến công ngồi vào vị trí của cô ấy cơ mà.”

Hứa Mộng Sơn sau một lúc trầm mặc cũng cười khẽ nói: “Đúng vậy. Chiến công của cô ấy dường như cũng chuẩn bị có rồi. Luôn muốn lập công, cuối cùng cũng được như mong muốn.” Mấy chữ cuối, giọng anh ấy đã khàn đặc. Vưu Minh Hứa vỗ vai anh ấy, ánh mắt bất giác dừng huy hiệu cảnh sát trên bức tường đối diện, màu sắc trĩu nặng và góc cạnh sắc nhọn đó có thể khiến toàn bộ thế giới trong tim bạn phẳng lặng. Ngoại trừ cảnh sát bọn họ, sẽ chẳng còn ai có thể hiểu được cảm giác này.

“Tìm được manh mối nào chưa?” Hứa Mộng Sơn nhìn hồ sơ trong tay cô.

“Vẫn chưa.”

Hứa Mộng Sơn nghi hoặc nói: “Vụ án trao đổi giết người của Lý Tất Nhiễm và Lưu Nhã Dục có chứng cứ vô cùng xác thực đầy đủ, hung khí, vân tay, camera giám sát đều đã được xác nhận. Hai người bọn họ cũng đã thừa nhận tội danh. Nếu nói hung thủ thực sự không phải bọn họ, mình tuyệt đối không tin. Hai đứa trẻ tự tư tự lợi còn có thể gánh tội cho kẻ khác, hơn nữa còn không lộ chút sơ hở là điều không thể.”

Vưu Minh Hứa trầm tư: “Mình đồng ý, người động thủ chắc chắn là hai đứa. Khi đó, nguyên văn lời Cố Thiên Thành là: Thực chỉ là trao đổi giết người đơn giản vậy thôi sao? Không chừng phía sau còn có ẩn tình, thậm chí ẩn tình này cả hai đứa trẻ đều không ý thức được. Khi trước điều tra, Ân Phùng từng nhắc đến một khả năng…”

Cô ngừng lại.

Hứa Mộng Sơn làm như không nhìn thấy.

Vưu Minh Hứa tiếp tục nói: “…Anh ấy nói, thanh thiếu niên là những người dễ dàng thao túng nhất. Chưa biết chừng phía sau còn có một vai diễn tương tự như “người cha” dẫn dắt bọn chúng phạm tội. Nếu giả thiết này được thành lập, vậy “người cha” đó là ai? Là kẻ chưa hề xuất hiện, hay đã từng xuất hiện mà chúng ta không chú ý?”

Đầu mày Hứa Mộng Sơn nhíu chặt, việc này quá mơ hồ, khó nắm bắt, song những việc như vậy chẳng phải là dành cho những người khó nắm bắt giải quyết hay sao?

“Vậy có cần phải…” Anh ấy dò hỏi.

Vưu Minh Hứa lạnh giọng: “Tự chúng ta điều tra. Không có đồ ngốc đó, lẽ nào bà đây không tra nổi án?”

———

Một ngày trôi qua. Thực chất không phải chuyện gì cấp bách, đến Hứa Mộng Sơn cũng tan làm đúng giờ, nói là phải đi luyện xạ kích. Nhưng Vưu Minh Hứa ngẩn ngơ đến khi đèn hoa rực sáng, người trong phòng làm việc đã về hết mới lục xục rời đi.

Lại qua cơn đói. Cô vác cái dạ dày không thoải mái lắm, quyết định về nhà nấu mì ăn qua bữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.