Có rất nhiều loại trúng độc mãn tính, dùng để kiểm soát thời gian tử vong của một người không phải là chuyện khó khăn. Trước tiên, tính sẵn thời gian tử vong, tiếp tục hạ độc trong một thời gian nhất định, đến thời điểm cần ra tay, để người dùng độc ăn những thức ăn tương khắc, đủ để khiến chất độc phát tác hoặc giả đột ngột gia tăng lượng độc, vậy thì người đó, có khả năng lớn không nhìn được ngày mai.
Hướng Vinh chết đột ngột mà dứt khoát, để lại cho cảnh sát một tia hừng đông le lói và một loạt câu đố chưa có lời giải đáp. Đến chân dung của “anh Yu” ông ta còn chưa kịp phác họa. Cũng tức là, toàn bộ hoài nghi và xác nhận đối với La Vũ đều thành công cốc. Còn rốt cuộc là ông ta bị hạ độc hay tự thân dùng độc để bảo vệ cho tổ chức đứng sau thì không một ai biết được.
Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn, Ân Phùng đứng trong căn phòng cạnh phòng thẩm vấn nhìn La Vũ mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi hột mà không hề thấy vết ngoại thương. Quả nhiên Ân Phùng đã nói đúng, anh ta không nhắc đến việc kiện cáo hoặc giả không chịu để yên, mà nuốt cục tức này xuống.
Hứa Mộng Sơn tuy không biết nội tình, song cũng đã nhìn ra được, anh ấy vốn đã vô cùng ghét tên cặn bã này, cười lạnh nói: “Loại người như anh ta, sao không nhanh chết nhanh siêu thoát đi nhỉ?”
Ân Phùng lạnh nhạt tiếp lời: “Người ta thường nói người tốt đoản mệnh, kẻ xấu sống dai.”
Hứa Mộng Sơn nhíu mày nói: “Giờ Hướng Vinh chết rồi, làm sao đây? Hay mình thẩm vấn anh ta, thử dò xét xem thế nào?”
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng cùng đồng thanh: “Không cần.”
Hứa Mộng Sơn cười cười nhìn người hai họ.
Vưu Minh Hứa không nhìn Ân Phùng nói: “Nếu Hướng Vinh chết không đối chứng, có lẽ tổ chức kia vẫn chưa hề biết ông ta đã khai ra kẻ được gọi là “anh Vũ” kia. Không cần phải đánh rắn động cỏ, âm thầm giám sát La Vũ sẽ càng tốt hơn.”
Ân Phùng nói: “Tất nhiên, cũng có khả năng Hướng Vinh đem mũi giáo chỉ về phía La Vũ trước khi chết là nằm trong kế hoạch của chúng, mục đích khiến chúng ta chuyển sự chú ý sang La Vũ và tập đoàn Khải Dương phía sau anh ta.”
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nhìn nhau, Vưu Minh Hứa nói: “Nếu là thế thật, rốt cuộc chúng muốn làm gì?”
Ân Phùng hờ hững đáp: “Có trời mới biết. Mục đích của một đám thần kinh có vấn đề không phải là thứ cô có thể phán đoán theo lẽ thường. Thậm chí, đến khi cô biết chân tướng, hóa ra lại là một điều mà cô chẳng thể nào tưởng tượng ra được.”
Hứa Mộng Sơn chép miệng hai tiếng, nói: “Ví dụ, mình có đọc một vài câu trắc nghiệm trên mạng, hỏi rằng, vương tử dẫn theo công chúa trốn khỏi lâu đài quỷ dữ, đến cổng, quỷ dữ xuất hiện nói: Màu trắng đại diện cho thiên thần, đối lập với ma quỷ, công chúa mặc váy trắng không thể ra khỏi đây. Nói đoạn, quỷ dữ móc dao. Kết quả là vương tử chết, công chúa trốn đi một mình, xin hỏi tại sao lại như vậy?”
Vưu Minh Hứa định nói vương tử chết để bảo vệ công chúa song lại thấy không đơn giản đến thế, đang suy ngẫm thì Ân Phùng nói: “Công chúa giết vương tử, nhuộm đỏ chiếc váy trắng.”
Vưu Minh Hứa nhìn Ân Phùng, thần sắc anh vẫn không một gợn sóng như trước nay vẫn thế. Hứa Mộng Sơn nói: “Siêu, quả nhiên là dân chuyên nghiệp.”
Vưu Minh Hứa dứt khoát sắp xếp một cảnh sát thẩm vấn toàn bộ những việc “nói không rõ” trong quá khứ của La Vũ. Nhưng anh ta lười đáp, rất nhiều chuyện đều để luật sư đứng ra trả lời. Chỉ có điều sắc mặt anh ta rất kém, ngồi tựa nơi đó, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về khung kính thẫm màu bằng ánh mắt âm trầm, u ám.
Không bao lâu sau, Vưu Minh Hứa thả người. Ba người bọn họ đứng trên tầng nhìn La Vũ từ từ cất bước đến cạnh chiếc xe tới đón anh ta. Bấy giờ, La Vũ ngẩng đầu nhìn ba người bằng ánh mắt sâu xa.
Vưu Minh Hứa đứng giữa, tay chống cằm, mặt không đổi sắc. Hứa Mộng Sơn nhếch miệng cười, ánh mắt Ân Phùng thâm trầm, đan xen chút khinh miệt.
La Vũ nở nụ cười cực kỳ nguy hiểm, giơ ngón giữa về phía Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa làm ngơ. Hứa Mộng Sơn hừ lạnh một tiếng: “Cặn bã.” Chính vào lúc đó, Vưu Minh Hứa chợt thấy vai nặng trĩu, bởi cánh tay Ân Phùng đang gác trên vai cô.
Cô liếc xéo anh.
Anh lời gọn ý nhiều: “Chọc tức anh ta.”
Vưu Minh Hứa im lặng, phối hợp cùng anh. Chỉ là, dường như mới vừa có một luồng sáng bay vụt qua lòng cô. Cô luôn tưởng rằng, Ân Phùng và Vưu Anh Tuấn hoàn toàn khác biệt. Ân Phùng chín chắn, khốn nạn, mạnh mẽ, chắc chắn rất sáng suốt, rất biết nhìn thời thế. Khác hoàn toàn Vưu Anh Tuấn với nội tâm chất chứa cả bầu trời, mặt đất đó. Nhưng xem ra, cuối cùng cũng là cây liền cành mà thôi.
Đợi đến khi La Vũ lên xe rời đi, Ân Phùng hạ tay xuống, nói: “Nếu đã vậy, tôi cũng xin về trước. Nếu có tiến triển, hy vọng mọi người cùng nhau chia sẻ thông tin kịp thời.”
Hứa Mộng Sơn liếc khóe mắt nhìn Vưu Minh Hứa, cười đáp: “Nhất định.”
Ân Phùng gật đầu, tầm mắt dừng trên Vưu Minh Hứa. Cô chỉ khẽ “Ừm” một tiếng, coi như đồng ý.
Ân Phùng nhận áo khoác Đồ Nha đưa, khoác lên người, quay người rời khỏi Cục cảnh sát.
Đợi bọn họ đi xe, Hứa Mộng Sơn lẩm bẩm: “Người này xem ra, cũng không đến nỗi tệ lắm……”
Nhưng Vưu Minh Hứa đáp: “Cái người quá khứ kia không ôm bất cứ chuyện gì trong lòng. Còn kẻ hiện tại thì một bụng tâm tư. Một người sạch trong như nước, một kẻ không rõ bộ mặt thật ra sao. Không tệ cái gì? Kém xa thì có*!”
* Trong tiếng Trung, “kém/ tệ” đều dùng một chữ 差 để biểu đạt. Câu này Vưu Minh Hứa chơi chữ.
——
Mấy ngày tiếp sau, cảnh sát luôn giám sát La Vũ. Trái lại anh ta rất an phận thủ thưởng, cả ngày chỉ quanh đi quẩn lại giữa nhà và văn phòng luật, có những khi đến thăm người ủy thác, không để lộ ra bất cứ điều khác thường nào.
Thậm chí có những khi rảnh rỗi, anh ta còn nhắn tin cho Vưu Minh Hứa, dù quá khứ Vưu Minh Hứa đã cho không biết bao nhiêu số điện thoại của anh ta vào danh sách đen, thì anh ta vẫn cứ tiếp tục dùng số mới quấy nhiễu cô.
“Chiếc quần bò hôm nay em mặc rất được, rất tôn đường nét chân em, khiến tôi không kìm được tưởng tượng……”
“Đi theo cả ngày, buổi trưa nể mặt cùng tôi dùng bữa đi?”
“Vừa nói chuyện hết cả buổi chiều cùng người ủy thác, có chút mệt, nhớ bảo bối của tôi rồi.”
“Đêm khuya rồi, càng dễ nhớ nhung phụ nữ. Em đoán xem tôi đang nghĩ gì?”
……
Vưu Minh Hứa quả thực chưa từng gặp người nào mặt dày mày dạn như thế, tin nhắn nào của anh ta cũng sến súa kinh người. Cô biết không phải anh ta nhớ cô, chỉ là đơn thuần muốn cô ghê tởm anh ta mà thôi, đến mức chỉ cần liếc một cái đã thấy rùng mình, vứt sang một bên ngay tắp lự.
Hứa Mộng Sơn thấy vậy, sờ cằm nói: “Còn phải nói, đối phó với loại cặn bã trong loài người, còn có khả năng là ông trùm, anh ta lại cứ chung tình với cậu, Vưu tỷ, cậu đúng là mồi câu biết đi đấy có biết không?”
Không phải Vưu Minh Hứa chưa từng nghĩ tới, nhưng thực sự là cô rất ghê tởm anh ta. Hơn nữa, La Vũ có thể không đề phòng cô hay sao?
Hứa Mộng Sơn lại nói: “Thôi bỏ đi.”
Vưu Minh Hứa nhìn biểu cảm của anh ấy, chợt hiểu ra anh ấy nhớ tới Phán Giai. Anh chàng này bình thường luôn bày ra bộ dạng không tim không phổi, cà lơ phất phơ, vậy mà cái tên đó lại trở thành vết xẹo không thể chạm vào trong lòng anh ấy.
Cô cũng vậy.
“Chẳng phải nói sẽ điều một cảnh sát đã từng được nhận Huân chương đến sao?” Vưu Minh Hứa chuyển chủ đề, “Sao vẫn chưa thấy người đâu?”
Hứa Mộng Sơn đáp: “Bảo là hai ngày này sẽ tới, nghe nói trước kia công tác trên tuyến lùng bắt tội phạm ma túy, he, kiểu lang sói đó sao lại đột nhiên chuyển ngành vậy nhỉ? Mong chờ quá đi thôi.”
Cảnh sát điều tra tội phạm ma túy sao? Trong đầu Vưu Minh Hứa lập tức hiện lên hình bóng của những đồng nghiệp mà cô quen biết, ai nấy đều đen như hòn than, mặt mày nghiêm nghị, điều bọn họ phải đối mặt là sống chết, bởi vậy trong mắt những cảnh sát ấy đều là những tia sáng còn lạnh lùng, tàn khốc hơn cả tội phạm. Người nào người nấy đều rắn rỏi, kiên cường.