Chờ Tôi Có Tội

Chương 167: Chương 167




“Tiểu Vưu, tôi hơi lạnh.”

Một giọng nói nhàn nhạt xen vào, đảo loạn tâm trạng bi phẫn, đau khổ của hai người cảnh sát lão luyện.

Vưu Minh Hứa hạ tay, Ân Phùng lập tức bước đến cạnh cô, sắc mặt anh đúng là hơi tái, đôi mắt ấy vẫn trầm tĩnh không một gợn sóng. Cô cởi áo phao trả lại cho anh, Cảnh Bình đã đi sang một bên.

Ân Phùng nhìn cô nhưng không nhận áo.

Vưu Minh Hứa cau mày.

Ân Phùng chợt cười nói: “Đột nhiên lại không thấy lạnh lắm.”

Vưu Minh Hứa thấy anh không khác nào lên cơn thần kinh, khoác áo anh một lúc, người cô đã ấm lên, thế là cô nhét luôn áo vào lòng anh, quay người đi tìm Hứa Mộng Sơn.

Ân Phùng cười cười, khoác áo, hai bàn tay anh đã lạnh cóng như đá song vẫn duy trì thần sắc tự nhiên, đút tay vào túi áo.

Bên trong rất ấm áp, đã có người từng cho tay vào đây. Anh nhếch mày, cảm giác ngứa ngáy, dễ chịu một cách khó hiểu lại bắt đầu lần bò trong lồng ngực.

Vì đã có được địa điểm chính xác nên không lâu sau đã có rất nhiều lực lượng cảnh sát chi viện đi đường tắt đến đây.

Cảnh sát tản ra theo bờ hồ tìm kiếm dấu vết chứng cứ; pháp y cũng đã tới, thi thể của Quách Hưng được cho lên cáng.

Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn và các đồng nghiệp khác cùng thương lượng phương hướng thu thập thông tin tiếp theo:

Tìm kiếm camera giám sát, nhân chứng trong phạm vi 5 kilomet, xác nhận danh sách những người ra vào khu vực này trong khoảng thời gian 2 giờ đến 6 giờ chiều ngày Quách Hưng mất tích.

Liên hệ với cảnh sát Vân Nam để lấy những tư liệu chi tiết về Quách Hưng, đặc biệt là những kẻ thù trong kiếp sống “giang hồ” suốt bao nhiêu năm nay của anh ta.

Điều tra tập đoàn Khải Dương có hành động bất thường vào ngày Quách Hưng xảy ra chuyện hay không.

……

Việc Quách Hưng là gián điệp hiển nhiên là điều cơ mật mà Cảnh Bình bất đắc dĩ phải tiết lộ, Vưu Minh Hứa sẽ không nói cho người khác, cô giấu luôn cả Hứa Mộng Sơn. Chỉ có điều, tư liệu về thân phận cảnh sát của Quách Hưng, cô tất nhiên chỉ có thể hỏi riêng một người.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn hết một vòng. Pháp y đang làm kiểm tra đơn giản chi thi thể, Ân Phùng vừa trầm tĩnh vừa chuyên chú ngồi bên cạnh. Anh lúc này vừa giống, cũng lại vừa không giống người ngày trước. Giống ở đều vô cùng nhập tâm, nhưng người ngày trước có một đôi mắt trong veo, còn ánh mắt hiện tại của anh thì sâu xa khó lường.

Vưu Minh Hứa cảm thấy lồng ngực như lại nhói đau bèn bỏ mặc anh, quay đi tìm Cảnh Bình.

Cô mãi mới tìm ra anh ấy. Cảnh Bình trốn sau một tảng đá cực lớn, xung quanh đều là cỏ cao bằng đầu người, anh đang trầm lặng hút thuốc.

Vưu Minh Hứa vạch cỏ đi tới, Cảnh Bình liếc nhìn cô, đôi mắt đó đã không đỏ nữa, nhưng khuôn mặt cũng không còn nụ cười nhàn nhạt như mọi ngày.

“Đều sắp xếp ổn thỏa cả rồi?” Anh hỏi.

“Ừm.” Cô sóng vai cùng anh, dựa vào tảng đá, cũng lấy thuốc lá, anh móc bật lửa, châm thuốc cho cô một cách cực kỳ tự nhiên. Vưu Minh Hứa bình thản tiếp nhận, ngậm thuốc lên miệng, cùng im lặng nhả khói thuốc với anh.

“Quan hệ rất tốt?” Cô hỏi.

Cảnh Bình kẹp điếu thuốc, xoa bóp mi tâm, đáp: “Ngày trước rất thân thiết, là anh em của tôi. Về sau thì 6 năm không gặp.”

Anh nói rất nhẹ nhàng, song lồng ngực Vưu Minh Hứa nặng trình trịch.

Cô lấy một điếu khác, châm lửa rồi đặt xuống cạnh chân hai người, để mặc cho nó tự cháy, sau đó nói: “Nén bi thương.”

Cảnh Bình chỉ im lặng nhìn hành động của cô, nhìn cô hai tay dâng thuốc, nhìn cô cũng có chút thất thần, cảm giác đau đớn đè nặng trong tim anh bất chợt trào lên một cách khó hiểu.

Anh thầm nói trong lòng: Lão Quách, có biết không, anh hy sinh tại Tương Thành xa xôi, không thể quay về Vân Nam, còn suýt chút nữa không ai hay biết. Nhưng lúc này lại có một nữ cảnh sát, đến dáng vẻ lúc sinh thời của anh còn chưa từng gặp, đang chân thành dâng thuốc cho anh.

Vậy tôi thì sao, tương lai khi tôi chết đi, liệu chăng sẽ có người châm một điếu thuốc cho tôi?

Anh hít sâu một hơi, nói: “Cảm ơn.” Giọng anh rất khàn.

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Tháng trước, em cũng đã mất đi một người chiến hữu.” Cô cố gắng đè nén giọt lệ đang chực trào khỏi hốc mắt.

Hóa ra mới chỉ một tháng trôi qua thôi sao? Nhưng thời gian luôn vội vã tiến về phía trước, lâu như đã mất đi cô ấy một đời rồi vậy.

Vành mắt Cảnh Bình hơi phiếm hồng, nói: “Xem ra chúng ta đều cùng là những người lưu lạc chân trời.”

Vưu Minh Hứa nói: “Rảnh rỗi cùng uống một ly đi, gọi cả Mộng Sơn nữa.”

Cảnh Bình: “Tôi chủ chi.”

Ân Phùng đứng bên ngoài đám cỏ, phía sườn tảng đá, không nghe rõ cuộc đối thoại của họ, chỉ có thể thấy hai người đều cười, cúi đầu trò chuyện gì đó. Ân Phùng bỗng có một cảm giác vô cùng kỳ lạ: Hai người đó rất giống, rất giống nhau. Họ đang thu hút lẫn nhau.

Cùng lúc ý nghĩ này hiện lên trong đầu, ngực anh đau kịch liệt. Khó chịu, vô cùng khó chịu. Cơn đau nhói ấy lan tràn khiến anh không kịp trở tay, mạnh mẽ đến mức như sắp nhấn chìm anh.

Anh định thần, nâng bàn tay vẫn đang lạnh cứng đè lên trán. Qua một lúc mới thấy tâm trạng bình ổn hơn một chút. Anh đi sang một bên, gọi điện thoại cho Trần Phong: “Giúp tôi điều tra một người.”

———

Tin tức Quách Hưng bị hại được bí mật truyền về, lãnh đạo cấp trên ai nấy đều chấn động. Sau khi thi thể được chuyển về Cục cảnh sát, Cục trưởng, Đinh Hùng Vĩ đều âm thầm đến thăm, họ ngả mũ mặc niệm, thu xếp thỏa đáng mọi việc.

Trong phòng hội nghị có bốn người là Cảnh Bình, Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn và Ân Phùng. Trước sự gật đầu đồng ý của Đinh Hùng Vĩ, Hứa Mộng Sơn cũng đã biết rõ nội tình.

Chỉ là, bốn người cùng ngồi một chỗ thế này, dường như không khí có chút quái lạ.

Điều đó tất nhiên là đến từ một kẻ khác loài nào đó.

Ba người còn lại đều là những cảnh sát với khí chất mạnh mẽ, cứng rắc, ăn mặc cũng đơn giản, vừa nhìn là thấy sự khác biệt. Anh thì hay rồi, mặc bộ vest xa xỉ, trước mặt là chiếc Macbook siêu mỏng, bên tay là chiếc bút máy MontBlanc (1) nạm kim cương, thậm chí còn đeo kính chống ánh sáng xanh (2). Thế là, cuối cùng Vưu Minh Hứa cũng hiểu ra khí chất “lưu manh giả danh tri thức” của Trần Phong từ đâu mà có.

Thế nhưng những cảnh sát có mặt tại đây cũng đều là người bản lĩnh, Hứa Mộng Sơn bình thản mở lời: “Anh Cảnh, em hỏi câu này mong anh đừng để bụng, nếu Quách Hưng đã là người mình, vậy thì vụ án của Quách Hưng là thế nào? Em đã đọc qua tư liệu về vụ cưỡng hiếp kia, chứng cứ vô cùng xác đáng, hiện trường cũng có dấu vân tay của anh ta, còn có đoạn video ghi lại cảnh tượng anh ta đánh đập nạn nhân.”

Vưu Minh Hứa quay chiếc bút trong tay.

Ân Phùng dù bận rộn vẫn ung dung ngẩng đầu chờ Cảnh Bình giải thích.

Tâm trạng Cảnh Bình đã hồi phục, anh lại trở về dáng vẻ mang chút nhàn nhã khi trước, ngón tay khẽ gõ nhẹ, đáp: “Giả đấy. Anh ấy đã báo lại vụ án đó cho cấp trên. Khi đó, một tên trong tổ chức tội phạm muốn gây phiền phức cho nạn nhân, Quách Hưng không khuyên can được bèn giả vờ đạp nạn nhân mấy phát, muốn để gã kia hả giận, tránh gây nên tổn thương nghiêm trọng hơn. Nhưng đêm đó, gã kia vẫn xâm nhập vào nhà nạn nhân, cưỡng hiếp xong giết. Sự việc kết thúc còn gọi điện thoại khoe khoang với Quách Hưng. Người đã chết rồi, Quách Hưng chỉ có thể tương kế tựu kế, khi cảnh sát cùng liệt tên họ vào danh sách nghi phạm, anh ấy cũng nhận. Anh ấy càng thể hiện bị cảnh sát không dung tha, bọn chúng sẽ càng tín nhiệm.”

Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn gật đầu. Cảnh Bình nhìn thẳng vào mắt Vưu Minh Hứa, chợt hiểu ngay cô định hỏi gì, giọng anh cũng nhẹ hơn: “Chúng tôi đều ghi nhớ hung thủ thực sự, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ lập tức bắt hắn về quy án.”

Vưu Minh Hứa gật đầu.

(1) Montblanc có nghĩa là “đỉnh núi trắng”, là một thương hiệu nổi tiếng với logo ngôi sao tuyết có 6 cánh vo tròn của Đức, được nhiều người biết đến qua các dụng cụ viết, đồng hồ và các phụ kiện.

(2) Ánh sáng xanh là loại ánh sáng được phát ra liên tục từ những thiết bị như màn hình máy tính, tivi, smartphone, các loại tablet hay đèn LED. Khi tiếp xúc với ánh sáng xanh nhiều thì chúng ta thường bị mắc các chứng bệnh về mắt như: Hội chứng thị giác màn hình và bệnh thoái hoá điểm vàng, cả 2 bệnh này đều nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.