Chờ Tôi Có Tội

Chương 179: Chương 179




Vệ Lan hỏi: “Lão Trần, giờ tính sao?”

Trần Phong ngẫm nghĩ một lát, không đáp mà hỏi lại: “Ban đầu, chúng ta vì điều gì mới ở cạnh thầy Ân?”

Mọi người cùng lặng thinh, song trong mắt họ là tâm trạng phức tạp.

Trần Phong nói: “Là bởi vì toàn bộ những người trên thế giới này đều cho rằng chúng ta là những kẻ mang tội, chỉ có thấy ấy là coi chúng ta vô tội. Trong suốt những năm tôi theo thầy, đây là lần đầu tiên thầy để tâm đến một người như vậy. Như Lão Cửu đã nói, thầy ấy muốn có được, vì sao chúng ta không giúp thầy một tay? Pháp luật, đạo đức, đã bao giờ chúng ta thực sự để ý đến những thứ này? Chỉ bởi vì được thầy ràng buộc, chúng ta mới tuân thủ suốt bao nhiêu năm nay.

Hiện giờ đã rõ chúng ta cần làm gì rồi chứ? Nếu thầy thực sự làm gì Vưu Minh Hứa, chỉ e là sẽ không còn chuyện gì tốt đẹp. Vưu Minh Hứa là cảnh sát, còn là một cảnh sát vô cùng phiền phức. Chúng ta phải chuẩn bị tốt, xóa bỏ hết mọi chứng cứ liên quan, với chúng ta mà nói, đây không phải việc gì quá khó khăn. Không cần biết sau đêm nay quan hệ của bọn họ biến thành thế nào, chúng ta đều sẽ giải quyết ổn thỏa hậu quả thay họ.”

Mấy người đều trầm mặc.

Lão Cửu mở lời trước tiên: “Được.” Ông xoa tay, cười nói: “Lão Cửu đã rất lâu không làm chuyện xấu. Chuyện cỏn con này chẳng đáng là gì.”

Đồ Nha và Tiểu Yến đều không cất tiếng.

Trần Phong lạnh lùng nói: “Có nghe thấy tôi nói chưa?”

Mặt Đồ Nha căng cứng, cuối cùng cũng khẽ gật đầu. Tiểu Yến thì thầm đáp: “Vâng.”

Trần Phong nhìn Vệ Lan, Vệ Lan gật đầu.

Lúc này, Quán Quân ra khỏi nhà bếp, còn bưng theo một khay trà, cười với họ.

Trần Phong hỏi: “Chú cho gì vào đó?”

Quán Quân đáp: “Thân thủ người phụ nữ đó quá ghê gớm, chú đây cho chút đồ khiến cô ta lâng lâng. Đồ Nha, cậu trừng tôi làm gì?”

Đồ Nha sợ Trần Phong và Lão Cửu, nhưng không sợ anh ta, lạnh lùng nhìn Quán Quân. Quán Quân bật cười, nói: “Để thầy Ân được sảng khoái không tốt hay sao?” Anh ta đã đi tới cửa phòng sách, gõ nhẹ hai tiếng rồi đẩy cửa vào phòng.

Không lâu sau, Quán Quân ra ngoài, đi xuống tầng một, ngồi vào sofa.

Trần Phong hỏi: “Tình hình trong đó thế nào?”

Quán Quân nhớ lại cảnh tượng ban nãy mình nhìn thấy:

Vưu Minh Hứa ngồi trên sofa, mặt mày lạnh tanh, không thèm nhìn anh ta lấy một lần. Còn Ân Phùng…

Anh ngồi trong chiếc sofa bên cạnh, Quán Quân chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của Ân Phùng. Mắt anh đỏ sọng, mặt cứng đờ, trong mắt ẩn hiện ánh nước giống như phải chịu sự nhục nhã cực lớn, tâm trạng vô cùng kích động, đang ra sức nhẫn nhịn, kìm chế.

Không khí trong phòng cực kỳ căng thẳng, như giương cung bạt kiếm, khẽ chạm là sẽ lập tức bùng nổ.

Quán Quân lại nhớ tới ánh mắt u tối mà Ân Phùng nhìn mình khi anh ta bê khay trà vào. Quán Quân vô cùng quen thuộc ánh mắt với cơn dục vọng mãnh liệt cuồn cuộn đó.

Quán Quân đáp: “Tôi chưa từng thấy dáng vẻ đó của cậu ấy. Cậu ấy sẽ ra tay với cô ta.”

Tất thảy cùng im lặng.

Không ai biết rốt cuộc Ân Phùng muốn làm gì.

Thình lình, phòng sách truyền ra tiếng đập đồ, còn thấp thoáng nghe được tiếng tranh cãi. Lão Cửu cười lạnh.

Không lâu sau, lại tiếp tục có tiếng vật nặng rơi trên sàn, nối tiếp nhau liên tục.

Trần Phong ngẩng đầu: “Tiểu Yến đi xem xem.”

Tiểu Yến sớm đã chẳng thể ngồi yên, vừa định đứng dậy thì lại thấy cửa phòng sách mở ra.

Ân Phùng bế Vưu Minh Hứa, bước ra khỏi phòng. Trên trán anh nhiều thêm một vết thương, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo. Còn hai tay Vưu Minh Hứa ôm chặt cổ anh, tựa trong ngực anh, hai mắt nhắm chặt, gò má ửng đỏ bất thường.

Ân Phùng quét mắt nhìn những người dưới tầng: “Đều tụ tập ở đây làm gì? Cút.” Nói xong, anh nhấc chân đi về phòng ngủ chính.

Trần Phong lập tức chạy lên tầng, đuổi tới cạnh anh, nói: “Thầy Ân, chỉ e khi cô ấy tỉnh lại…” Cậu ta còn chưa nói hết, Ân Phùng đã nhấc chân đạp cửa, cánh cửa đóng rầm lại.

Trần Phong nhìn những người bên dưới, nói: “Chúng ta chia ra làm hai nhóm lần lượt canh trừng, đề phòng có chuyện xảy ra.”

Mọi người đều biết Trần Phong nói không sai. Nếu Ân Phùng hạ thuốc người phụ nữ khác rồi nhốt vào phòng, muốn làm gì thì làm đều sẽ không khó khăn đến vậy. Thế nhưng Vưu Minh Hứa là cảnh sát. Hiện giờ, Ân Phùng không nghe lời khuyên của bất cứ ai, hiển nhiên là đã đánh mất lý trí vì người phụ nữ này, hành vi của anh đã là phạm tội. Giống như Trần Phong đã nói, có lẽ đã đến lúc bọn họ trả ơn cho Ân Phùng rồi.

———

Dưới sự sắp xếp của Trần Phong, khách khứa nhanh chóng ra về, đồng thời chứng kiến tận mắt cảnh một mình “Vưu Minh Hứa” ngồi xe Đồ Nha rời khỏi biệt thự. Còn Ân Phùng, vì bị bạn gái quậy phá, mất mặt nên không ra tiễn khách. Bọn họ đều bày tỏ thấu hiểu cho Ân Phùng, bởi dù sao thì tính tình thầy Ân trước giờ luôn lập dị. Vả lại, đổi thành bất cứ ai bị bạn gái dạy dỗ như thế đều sẽ chẳng còn mặt mũi để gặp người khác.

Quán Quân là cao thủ IT, rất nhanh, Trần Phong đã giải quyết ổn thỏa camera ở tiểu khu của Vưu Minh Hứa, quay cảnh cô về nhà một cách bình thường như mọi ngày. Đèn trong nhà cô cũng sáng lên, còn gửi tin nhắn cho Hứa Mộng Sơn bàn đôi ba câu về công việc, mọi chuyện đều diễn ra hết sức bình thường.

Còn trong vi tính của Ân Phùng cũng xuất hiện một truyện ngắn mà ngày trước anh từng viết song chưa từng công bố, gửi cho nhà xuất bản, đồng thời nhắn tin thông báo rằng bỗng có linh cảm nên đã ngồi viết cả đêm. Vi tính cũng lưu lại số liệu đã hoạt động thâu đêm.

……

Vệ Lan hỏi Trần Phong: “Phải làm đến mức độ này sao?”

Trần Phong ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ vẫn luôn đóng chặt, thở dài nói: “Hy vọng không cần dùng tới. Nhưng nếu ngày mai Vưu Minh Hứa tỉnh lại, không bỏ qua cho chuyện đêm nay, tôi cũng sẽ không để chứng cứ cưỡng hiếp có cơ hội tồn tại.”

———

Vưu Minh Hứa lần đầu tiên có cảm giác này.

Ý thức của cô không biết đã trở nên mơ hồ từ bao giờ, quang cảnh xung quanh đều bập bềnh như sóng nước. Cô chỉ có thể lờ mờ nhận ra đường nét của phòng ốc, cửa sổ, đồ gia dụng và bóng người.

Cơ thể cô nóng rẫy lạ thường, còn có thêm nỗi hưng phấn khó hiểu. Cô thấy rất vui, rất muốn làm chuyện gì đó.

“A Hứa.” Có một giọng nói đang gọi tên cô.

Dáng hình vô cùng quen thuộc, còn cả đường nét mơ hồ và bờ vai rộng của anh. Vưu Minh Hứa bỗng bật cười, vươn tay về phía anh: “Ân Phùng…”

Anh ôm cô, câu thì thầm thấm ý cười: “Mới uống một chút mà sao đã thành bộ dạng này rồi?”

Vưu Minh Hứa ngờ ngợ, cảm thấy có gì đó không đúng, song cô thực sự không nỡ cách xa vòng ôm ấm áp của anh. Cô dựa đầu trong ngực anh, nói: “Anh Tuấn, em rất nhớ anh. Em thực sự rất nhớ anh. Khi nào anh mới quay về?”

Người kia im lặng một hồi, khàn giọng dỗ dành: “Anh đây.”

Anh ôm cô lên, cơ thể Vưu Minh Hứa lơ lửng, cô vội vã ôm chặt cổ anh. Cô thấy người mình càng lúc càng nóng, càng lúc càng vui vẻ, ý thức cũng ngày một rã rời. Anh ôm cô đi một lúc rồi bước vào một gian phòng khác.

Khi anh đặt cô xuống giường, Vưu Minh Hứa chỉ thấy người mình mềm nhũn. Cô khép hờ đôi mắt, cười thành tiếng, vùi mặt trong chiếc ga giường mềm mại, nhẹ nhàng cọ sát.

Sau đó, cô thấy trên đầu tối sầm, là anh đang tiến sát vào cô. Tay cô không còn sức lực, cô duỗi tay, cảm giác như đã túm được vạt áo anh bèn ngẩng đầu hôn.

Người đàn ông im lặng mấy giây rồi ôm eo cô, ép cô lên giường, bắt đầu hôn cô một cách điên cuồng. Vưu Minh Hứa chỉ thấy toàn thân như bị đốt cháy, không kìm được ngâm nga thành tiếng. Người đàn ông dùng nụ hôn để bịt chặt miệng cô: “Đừng rên… Em rên như vậy… Tôi không nhịn được.”

“Vậy thì đừng nhịn nữa.” Cô buồn bực nói, “Anh là của em, em muốn làm lúc nào thì làm lúc ấy. Anh… nằm xuống, em phải ở trên.”

Người đàn ông cười trầm nhưng không động đậy, bắt đầu cắn dọc cần cổ cô. Vưu Minh Hứa bị anh trêu ghẹo, nhẹ uốn người, nhịp hô hấp của anh ngày một gấp gáp.

“Đòi mạng.” Anh nhẹ giọng.

“Đòi cái mạng của anh.” Cô làu bàu.

Thế nhưng anh lại bất động, vùi đầu vào chăn, hít thở rất lâu, lâu đến mức cô mất hết kiên nhẫn, cuối cùng phải mơ mơ hồ hồ ghé sát tới hôn anh. Lúc bấy giờ anh mới bế cô lên, hạ giọng dỗ: “Chúng ta đến phòng tắm, làm ở đó càng sảng khoái.”

Hết chương 179

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.