Chờ Tôi Có Tội

Chương 186: Chương 186




Vưu Minh Hứa bị người nào đó lay tỉnh.

Ân Phùng mặc bộ đồ đen, đứng bên giường, khí chất thanh lạnh, mặt mày tuấn tú.

Tên này không biết đã dậy từ bao giờ, còn ăn mặc chỉnh tề, gọn ghẽ xong mới đánh thức cô.

Vưu Minh Hứa ngồi dậy, hỏi: “Hành động rồi?”

“Ừ, chuẩn bị.”

Vưu Minh Hứa ngồi dậy mới thấy lạ, trên người cô chỉ có độc một chiếc áo sơ mi nam nhăn nhúm, không đi giày, bắp chân lồ lộ ra ngoài.

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Ân Phùng như cười như không, liếc nhìn chiếc bàn bên cạnh rồi đi ra khỏi phòng ngầm, đóng cửa.

Hóa ra có một chiếc áo khoác nữ được đặt trên bàn, còn có một chiếc váy đỏ, một chiếc quần mặc trong váy, toàn bộ đều là đồ mới tinh. Vưu Minh Hứa đi tới lật xem, còn có một chiếc quần lót mặc một lần, tất chân… và một đôi giày đế bằng nhìn có vẻ vô cùng thục nữ.

Vưu Minh Hứa trầm mặc mấy giây rồi thay đồ.

Phòng này cũng có nhà vệ sinh, bên trong có đồ dùng vệ sinh cá nhân mới mua. Cô chỉnh trang gọn gàng sạch đẹp mới ra khỏi phòng.

Trời mới tờ mờ sáng, khoảng 5 giờ. Sân vườn thoáng đãng, yên tĩnh, được che phủ bởi một tầng sương mỏng. Ân Phùng đứng dưới mái hiên, bóng lưng anh lành lạnh, không biết đang nghĩ điều gì.

Vưu Minh Hứa bước tới, nói: “Anh thần kinh à? Tôi mặc thành thế này, lát nữa đánh lộn làm sao được?”

Ân Phùng ngoảnh đầu nhìn cô, tầm mắt dừng trên chiếc váy, nói: “Ở bên tôi, không cần em phải đi đánh nhau.”

Vưu Minh Hứa ngẩn người.

Lúc này, những người khác cũng bước ra từ mọi ngóc ngách của căn nhà, có Tiểu Yến, Đồ Nha, Quán Quân, Lão Cửu, Trần Phong… Vưu Minh Hứa thảng thốt.

Trần Phong nói: “Anh ta đã rời khỏi khu biệt thự, lái xe vào đường Tân Giang, hướng thẳng về phía nội thành rồi.”

Ân Phùng: “Đi thôi.”

Vưu Minh Hứa đi ra ngoài cùng họ, cô chợt phát hiện không chỉ có mình cô và Ân Phùng, mà những người khác hôm nay cũng ăn mặc vô cùng tươm tất. Tiểu Yến mặc chiếc áo len chui đầu dài tay, Đồ Nha mặc một chiếc áo phao màu đen, vừa nhìn đã biết giá cả vô cùng đắy đỏ, Quán Quân mặc một bộ Tangzhuang*, Lão Cửu mặc chiếc jacket mới, Trần Phong thì ngày nào cũng mặc âu phục thẳng thớm.

*Tangzhuang: Một loại trang phục truyền thống của Trung Quốc với cổ áo thẳng, phổ biến vào thời dân quốc.

Vưu Minh Hứa thì thầm hỏi Ân Phùng: “Các anh mặc thành thế này làm gì?”

Ân Phùng đáp: “Chẳng phải em nói đi đánh nhau sao? Nếu đã đánh hội đồng thì trận thế vô cùng quan trọng.”

Vưu Minh Hứa im lặng một hồi, nói: “Trả điện thoại cho tôi.”

Lúc bấy giờ họ đã đi tới cạnh xe, Đồ Nha giúp hai người mở cửa sau, Ân Phùng ngồi vào, Vưu Minh Hứa theo sau. Ân Phùng móc điện thoại của cô ra từ túi áo, nhưng lại không đưa cho cô mà nói: “Cảnh sát buộc phải đi sau, đừng làm hỏng việc của tôi.”

Anh biết rõ cô muốn làm gì.

Vưu Minh Hứa nghĩ, cứ đồng ý với anh trước là được đã rồi tính sau bèn gật đầu. Bấy giờ cô mới nhận được điện thoại về tay, lập tức báo cáo với Đinh Hùng Vĩ.

Lão Đinh là một người quyết đoán, dù nhất thời không thể nắm bắt được tình hình cụ thể nhưng nghe thấy họ đã thu được tung tích của tổ chức kia, ông lập tức quyết định để Cảnh Bình dẫn đầu một đội cảnh sát tới chi viện.

Vưu Minh Hứa an lòng, tiếp tục gọi một cuộc điện thoại cho Cảnh Bình, chia sẻ vị trí, phía anh ấy sẽ tập hợp với cô từ một đầu khác.

Hôm nay, Đồ Nha lái chiếc SUV việt dã vừa to vừa rộng lại vô cùng vững chắc. Trên chiếc xe này chỉ có ba người họ. Vưu Minh Hứa ngắt cuộc gọi, có chút thỏa thuê mãn nguyện. Ân Phùng hỏi: “Giờ em và gã Cảnh Bình kia, lời của ai có giá trị hơn?”

Vưu Minh Hứa tò mò, không hiểu sao anh lại hỏi vấn đề này, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Anh ấy.”

Ân Phùng: “Dựa vào anh ta?”

Vưu Minh Hứa khá ghét bộ dạng tự cho mình là siêu phàm này của anh, lạnh nhạt nói: “Người ta là cảnh sát từng nhận Huân chương, tính mạng treo trên huy hiệu cảnh sát, tôi rất khâm phục anh ấy. Anh ấy là lão đại của tôi.”

Ân Phùng cười lạnh một tiếng, khi ngoảnh đầu, khóe mắt anh lại dừng trên chiếc váy đỏ của cô. Anh bỗng nhiễn có chút hối hận vì đã để cô ăn mặc như vậy.

Không lâu sau, xe đi tới một giao lộ, đội xe của cảnh sát gồm những năm sáu chiếc đều đã đến nơi. Lần này Đinh Hùng Vĩ quả là vô cùng rộng rãi. Vưu Minh Hứa vừa định xuống xe đi tìm Cảnh Bình thì Ân Phùng nói: “Để anh ta lên xe này. Ban nãy đã nói rồi, cảnh sát buộc phải đi sau chúng tôi.”

Vưu Minh Hứa nghĩ tới Đồ Nha là một tay lái lụa, chiếc xe này cũng có vẻ vững chãi bèn nói: “Được.”

Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn khá ngờ vực khi bất ngờ nhận được mệnh lệnh của Đinh Hùng Vĩ. Sao bỗng nhiên đã chuẩn bị bắt người rồi? Vưu Minh Hứa cũng không kịp nói quá nhiều qua điện thoại, chỉ nói Ân Phùng phát hiện bên cạnh có nội gián của đối phương, thuận nước đẩy thuyền, tìm ra đám người đó.

Hai người vừa xuống xe liền nhìn thấy một người phụ nữ bước xuống từ chiếc SUV cao lớn kia. Trong ánh sáng tờ mờ, chỉ thấy chiếc váy đỏ nổi bật dưới chiếc áo khoác ngoài màu đen, giữa trời đông lạnh mà vẫn tôn lên dáng người mảnh mai, rất xinh đẹp, thu hút mọi ánh nhìn của người khác.

Đợi khi đến gần, bọn họ mới nhận ra.

Hứa Mộng Sơn đã làm cộng sự của cô suốt bao lâu nay mà chưa từng thấy cô mặc váy. Nào có nữ cảnh sát nào lại mặc váy đi làm bao giờ?

Hứa Mộng Sơn khó hiểu: “Cậu mặc thế này làm gì?”

Cảnh Bình cũng nhìn cô.

Trong lòng Vưu Minh Hứa cũng có chút căm hận, nhưng vô cùng bình thản, nói: “Sự việc khá bất ngờ, không kịp thay đồ khác. Đi thôi, lên xe này đi, Ân Phùng cũng đang ở bên trong.”

Vưu Minh Hứa lên xe, ngồi về cạnh Ân Phùng.

Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình bước tới cạnh xe, hai người đều nhìn thấy Ân Phùng ăn mặc chỉnh tề, ngồi vô cùng ngay ngắn. Giờ thì Hứa Mộng Sơn hiểu rồi, hai người mặc thành bộ dạng này, tám phần là định đi hẹn hò đây mà, thế mới không kịp thay đồ. Hứa Mộng Sơn nhìn Vưu Minh Hứa bằng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép, kéo cửa ghế lái phụ, trèo lên xe.

Cảnh Bình chỉ có thể ngồi ghế sau, bên cạnh Vưu Minh Hứa.

Xe khởi động một lần nữa.

Quán Quân lái một chiếc, còn có một loạt xe cảnh sát theo sau.

Vai phải của Vưu Minh Hứa bỗng bị vỗ nhẹ, cô nhìn Cảnh Bình, Cảnh Bình phát giác, cũng ngoảnh đầu nhìn cô, tầm mắt hai người cùng dừng tại cánh tay phía trên vai cô.

Đó là tay Ân Phùng, không biết đã gác trên lưng ghế cô từ bao giờ.

“A Hứa, nói đơn giản tình hình cho bọn họ đi.” Ân Phùng nói.

Vưu Minh Hứa liếc anh, nói: “Hồi trước Ân Phùng bị đụng xe, chuyện này rất có khả năng liên quan tới tổ chức kia. Anh ấy luôn nghi ngờ bên cạnh có nội gián. Hôm qua, bọn em đã thử diễn một vở kịch, cuối cùng đã phát hiện ra. Không kịp nói quá nhiều tình hình cụ thể, người đó tên Vệ Lan, vốn là đầu bếp của anh ấy, đã từng ngồi tù vì tội giết người.”

Ân Phùng nói: “Vệ Lan làm việc bên cạnh tôi từ ba năm trước.” Anh đưa một phần tài liệu cho Vưu Minh Hứa: “Đây là tài liệu chi tiết của Vệ Lan, để bọn họ xem đi.”

Vưu Minh Hứa nhận ra hôm nay anh khá khác lạ, vì sao không trực tiếp đưa cho họ? Nhưng cô không nghĩ quá nhiều, chia tài liệu cho Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn.

Cảnh Bình đọc xong, nói: “Không nghĩ tới việc thả cần câu dài câu con cá lớn sao?”

Ý anh là giám sát Vệ Lan, không động thủ mà sẽ điều tra sâu thêm về tổ chức tội phạm kia.

Vưu Minh Hứa: “Không được.”

Ân Phùng: “Không được.”

Tầm mắt Cảnh Bình dừng lại trên người Vưu Minh Hứa một chút rồi chuyển sang Ân Phùng. Ân Phùng cười mỉm, nói: “Mồi câu tôi và A Hứa thả ra chỉ có thể lừa được nhất thời. Rất nhanh thôi anh ta sẽ nhận ra, manh mối này cũng sẽ đứt đoạn. Vậy nên buộc phải lập tức hành động, đánh cho chúng không kịp trở tay. A Hứa, em nói có phải không?”

Vưu Minh Hứa lười chẳng buồn để ý tới anh, nhưng lại không muốn để người khác phát hiện ra điều khác thường, bèn hờ hững “Ừm” một tiếng.

Hứa Mộng Sơn hỏi: “Hai người thả mồi gì?”

Vưu Minh Hứa không nói, nhìn về Ân Phùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.