Chờ Tôi Có Tội

Chương 209: Chương 209




Thực ra Trần Phong muốn an ủi Ân Phùng nhưng khó mở lời bởi ai biết được anh lại làm gì Vưu Minh Hứa mất rồi? Cậu ta nảy ra ý khác, nói: “Có cần mời cô Vưu tới thử tay nghề đầu bếp mới của chúng ta không?”

Ân Phùng vẫn không đáp, Đồ Nha đứng dậy: “Tôi đi đón.”

Ân Phùng đột ngột bùng lửa giận, lạnh giọng: “Không ai được đi, tôi phải xem cô ấy còn thể hiện được đến khi nào!”

Xung quanh chợt lặng ngắt như tờ.

Ân Phùng cũng thấy có chút mất mặt bèn rót thêm một ly rượu rồi uống cạn.

Ân Phùng rất ít khi say khướt, suốt bao năm nay, Trần Phong cũng mới chỉ được chứng kiến một, hai lần. Có điều một khi say, anh sẽ lăn ra ngủ, không ồn ào, không náo loạn mà ngoan ngoãn vô cùng. Cậu ta và Đồ Nha nhìn nhau, đều cùng nghĩ bụng: Để mặc anh vậy.

Ai ngờ vẫn còn người đến góp vui, Lão Cửu dắt theo Tiểu Yến thò đầu nhòm vào phòng sách, bị phát hiện thì kéo nhau vào nói: “Thầy Ân uống rượu sao không gọi chúng tôi vào cùng?”

Ân Phùng cười cười, Trần Phong rót thêm hai ly. Mấy người không còn nhắc tới Vưu Minh Hứa, Lão Cửu cười ha ha nói chuyện gia đình. Đồ Nha cũng bắt đầu hoài niệm những ngày tháng boxing trong thế giới ngầm. Không bao lâu sau, Quán Quân cũng mò tới, có một phòng trong biệt thự chất đầy rượu gạo anh ta tự tay ủ, thường ngày còn không chịu để người khác uống.

Lão Cửu cười cười: “Chú đừng có dở trò gì lung tung trong rượu rồi để chúng tôi uống đấy.”

Quán Quân phẫn nộ: “Một đám đàn ông, tôi hạ thuốc các người làm gì?”

Tất thảy bật cười ha hả.

Ân Phùng cũng cười.

Nếu Vưu Minh Hứa cũng có mặt tại đây, cô chắc chắn sẽ thấy đó là một Ân Phùng mà cô chưa từng được chứng kiến. Anh rất suồng sã, cũng rất tùy tính, rõ ràng đang cười song cả người đều toát lên cảm giác lạnh lùng, khó gần, thậm chí còn mang chút xấu xa đồi bại hệt như mấy người bọn họ.

Nếu cô nhìn thấy, chắc sẽ chỉ có thể im lặng nhìn anh.

Trời tối rồi.

Trên bàn chỉ còn lại Lão Cửu, Đồ Nha và Trần Phong còn uống. Tiểu Yến, Quán Quân sớm đã gục từ lâu.

Ân Phùng là người gục thứ ba, bên cạnh có vài chai rượu cạn. Anh gục trên bàn, đầu vùi trong cánh tay, nằm im bất động, hiển nhiên là đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Đám Trần Phong chẳng hề lo lắng, thầy Ân sau khi uống say là ngoan nhất, lát nữa ném thẳng anh về giường là được, anh còn chẳng thèm ư hử lấy một tiếng nữa là.

Nhóm Trần Phong cũng bắt đầu ngà ngà say, rượu Quán Quân ủ tuy ngon song quá nặng, lúc này ai nấy đều cảm thấy rất lâng lâng, hưng phấn, cùng thương lượng lát nữa sẽ ra vườn hoa chơi bịt mắt bắt dê.

Ba người đang hăng say chém gió, người thì khoe khoang lúc cắt tai người khác tay chân nhanh nhẹn nhường nào, người thì nói mình đã từng thử 42 cách tự sát, người thứ ba khoe mình từng một quyền đánh gãy cột sống của người khác…

Một bóng người dần ngóc dậy bên bàn trong màn đêm đen tối.

“Tiểu Phong Tử…”

Trần Phong mơ mơ hồ hồ, chỉ thấy cả người run lên, ngoảnh đầu nhìn qua. Đập vào mắt cậu ta là một đôi mắt vô cùng trong trẻo, song cũng cực kỳ tủi thân. Đồ Nha và Lão Cửu cũng ngẩn người, nhìn Ân Phùng loạng choạng đứng dậy khỏi bàn.

“Cô ấy đâu?” Ân Phùng hỏi, nước mắt đã sắp trào ra đến nơi. Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn nhưng cũng rất kiên cường.

Dù ba người đều cùng là kẻ biến thái song nhất thời cũng chưa thể tiếp nhận nổi cú bất ngờ này. Trần Phong định thần, cố gắng làm thanh tỉnh đầu óc lâng lâng vì rượu, dò hỏi: “Thầy Ân? Vưu Anh Tuấn?”

Người trước mặt hiển nhiên đã phát giác ra một vài chuyện, anh khẽ gật đầu: “Tôi là Vưu Anh Tuấn, không phải…” Anh chưa nói hết đã ngoảnh đầu chạy thẳng khỏi phòng sách.

Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, Trần Phong lập tức thốt lên: “Đuổi theo!”

Họ vừa chạy xuống nhà đã thấy Ân Phùng lái một chiếc xe phóng vụt ra khỏi biệt thự. Đồ Nha tức khắc chạy đi lái một xe khác, ba người cùng lên xe đuổi theo anh.

Tất nhiên họ đều biết rõ đích đến.

Không bao lâu họ đã đuổi tới tiểu khu của Vưu Minh Hứa, chiếc xe Bentley trị giá vài triệu nhân dân tệ mở toang cửa, còn chưa tắt máy bị vứt bên vệ đường, người lái sớm đã mất tăm mất tích.

Đồ Nha hỏi: “Chúng ta có cần lên đó không?”

Trần Phong giờ đã tỉnh hẳn, ngẫm nghĩ một chút, nói: “Trước hết không cần, chúng ta đợi ở đây.”

———

Vưu Minh Hứa và Ân Phùng hôm nay chia tay trong không khí chẳng lấy gì làm vui vẻ, cô cũng là ôm một bụng tức về nhà. Cô thực sự không muốn cãi nhau với anh, nhưng Ân Phùng của hiện tại còn ngang bướng hơn cả cô.

Nào có giống như ngày trước… Cô chỉ hơi nhíu mày, Vưu Anh Tuấn sẽ lập tức nhường nhịn, anh sợ nhất là cô không vui, sợ cô không cần anh nữa.

Cô thầm thở dài thật dài.

Ngày mai lại phải gặp La Vũ, lại có một trận chiến gian nan cần đánh, Vưu Minh Hứa biết cần phải gạt những tâm trạng hỗn tạp này sang một bên bèn dứt khoát bật máy tính bảng xem phim, giải tỏa áp lực. Mặc kệ anh là Ân Phùng hay Vưu Anh Tuấn đều sẽ xếp sau đống phim “cẩu huyết” này hết.

Cuối cùng, đến khi đang xem vô cùng nhập tâm, cô chợt nghe thấy những âm thanh nho nhỏ truyền đến từ ngoài cửa. Cô ngẩng đầu nhìn ra, không hề hoang mang, còn nghĩ bụng chẳng lẽ bản thân gặp trộm. Kẻ nào mù mắt mà lại dám “động thổ trên đầu Thái Tuế” như vậy?

Thú vị đấy.

Cô ung dung ngồi đợi.

Sau tiếng lạch cạch, cánh cửa thực sự đã mở ra.

Một bóng người quen thuộc đứng tại cửa, vì ngược sáng nên không nhìn rõ mặt mũi.

Tim Vưu Minh Hứa đập chệch một nhịp, song giọng điệu lạnh xuống: “Anh đến làm gì? Ai cho anh mở cửa nhà tôi?”

“A Hứa…”

Thanh âm mềm nhũn, run rẩy như tiếng khóc vang lên.

Cả người Vưu Minh Hứa như bị điện giật, không thốt được thành lời. Cô thầm nghĩ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, lẽ nào lần này là Vưu Anh Tuấn? Thế nhưng… nói không chừng chỉ là một kế của gã vô lại kia, anh cố ý bày trò để đem cô ra làm trò cười chăng?

Nhưng giọng nói đó, ngữ khí đó.

Cô ngồi im bất động như một kẻ ngốc, nhìn anh từng bước lại gần.

Anh vẫn mặc quần áo ban ngày, chỉ là người đầy mùi rượu. Mặt hơi ửng đỏ, đầu mày cau chặt, miệng chu hẳn ra, hai tay nắm chặt thành quyền, buông dọc bên thân người, dáng đứng thẳng tắp như cây trúc.

Nước mắt Vưu Minh Hứa lập tức trào ra: “… Vưu Anh Tuấn?”

Anh ra sức gật đầu, nhào tới ôm cô: “A Hứa… A Hứa…” Anh khóc, đầu vùi chặt trên hõm vai cô, nước mắt thấm ướt áo cô.

Lòng Vưu Minh Hứa vừa gấp, vừa đau lại vừa loạn, cơ thể đã tự động ôm lấy anh, ôm đến mức hai người đều phát đau song chẳng ai chịu buông tay. Cô khàn giọng hỏi: “Thế này là sao? Là sao? Anh…”

Anh không đáp, nước mắt vẫn không ngừng rơi, Vưu Minh Hứa không biết đầu anh lúc này rất mù mờ, nhưng vừa chạm vào cổ cô, thứ tình cảm mãnh liệt, kìm nén quá lâu đó như nổ tung trong tích tắc. Anh bắt đầu gặm cắn, mút mát cổ cô theo bản năng, giọng nói cũng bắt đầu không tròn vành rõ chữ: “A Hứa… A Hứa… Anh nhớ em, anh thực sự rất nhớ em…”

Vưu Minh Hứa vùi mặt trên vai anh, lau nước mắt, anh không trả lời câu hỏi của cô, là vì không biết, hay vì không hiểu?

Bỗng nhiên, một câu nói của Ân Phùng vang lên trong đầu cô:

Vưu Anh Tuấn là sự trốn chạy cuối cùng của tôi. Chạy trốn khỏi việc bị họ làm hại, cũng chạy trốn chính tôi nơi nội tâm sâu thẳm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.