Xung quanh tĩnh mịch, Ân Phùng chỉ thấy tim co rút, ngọt ngào, đắng chát, tê tái chớp mắt cùng bùng nổ trong lồng ngực theo nụ cười nghịch ngợm của cô.
Im lặng một hồi lâu, Ân Phùng lấy tay che mặt, bật cười.
Thật là muốn lấy mạng người ta.
———
La Vũ không phải không đề phòng việc người khác đột nhập vào nhà hoặc bố trí mai phục gì đó. Thế nhưng… Hôm nay anh ta đã bỏ một khoản tiền lớn lắp đặt hệ thống bảo an, ngoại trừ có các loại cảnh báo khi Vưu Minh Hứa chuyển vào nhà thì không xuất hiện thêm tín hiệu bất thường nào khác.
Việc lớn đang bày ra trước mặt, ngày nay La Vũ có quá nhiều chuyện cần phải lo lắng, bận xong về nhà đã là hơn 8 giờ tối. Đám đàn em mời lão đại ăn cơm nhưng La Vũ đã từ chối. Người giúp Vưu Minh Hứa chuyển nhà nháy mắt đầy ẩn ý, mọi người mới hiểu ra, cười ha hả khuyên lão đại mau chóng về nhà bầu bạn cùng chị dâu.
Nhìn ánh mắt vui mừng thật lòng của họ dành cho mình, còn cả những câu trêu ghẹo hài hước, tuy trong lòng biết rõ sở dĩ Vưu Minh Hứa chịu “sống chung” chỉ bởi vì bị anh ta ép buộc, mỗi người cùng ôm một ý đồ riêng, nhưng trên đường lái xe về nhà, La Vũ vẫn khó lòng đè nén nỗi ngóng trông và ngọt ngào hòa quyện nơi đáy lòng.
Lấy chìa khóa mở cửa, trong nhà sáng ánh đèn, ti vi cũng đang mở, Vưu Minh Hứa ngồi trên sofa nghe thấy tiếng động chỉ ngoảnh đầu liếc qua anh ta rồi lại tiếp tục xem ti vi, tựa như cô mới là chủ nhân của ngôi nhà này vậy.
La Vũ cũng không biết tại sao bản thân lại cười, thay giày, cởi áo khoác treo ở huyền quan, anh ta liếc nhìn một chút vào phòng cô khi đi ngang qua, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, bày trí đơn giản, cô mang theo rất ít đồ, gần như không nhìn thấy thứ gì khác. Nhưng ga giường đã được thay mới, tủ đầu giường có thêm cốc trà của cô, trên mặt bàn cũng có một vài đồ lặt vặt.
La Vũ từ từ thở phào một hơi, dằn xuống tâm trạng phức tạp trong lòng, đi vào nhà tắm rửa mặt rửa tay xong về phòng thay sang một bộ quần áo thoải mái, ngồi xuống cạnh cô, hỏi: “Ăn chưa?”
Thực ra Vưu Minh Hứa vẫn luôn chú ý đến thần sắc của anh ta, thấy anh ta hoàn toàn không phát hiện ra máy quay mà ngược lại còn khá vui vẻ, ngữ khí cũng hòa nhã như thường, cô thầm nghĩ bụng: Lẽ nào bị sắc làm u mê thật rồi? Song miệng cô thì vẫn lạnh nhạt nói: “Ăn rồi. Muộn thế rồi còn gì.”
La Vũ bấy giờ mới nhìn đồng hồ, nói: “Tôi còn chưa ăn. Có thể ra ngoài ăn với tôi không?”
Vưu Minh Hứa: “Không đi.”
Anh ta cũng không tức giận, cười nói: “Được, tôi đặt mua.”
Nhưng dù đã về đến nhà thì việc La Vũ cần giải quyết cũng chưa kết thúc vì chốc chốc lại có điện thoại gọi tới. Anh ta không hề né tránh Vưu Minh Hứa, đưa mệnh lệnh một cách vô cùng nhanh gọn, dứt khoát, đến mức cô căn bản không nghe ra được chút tình báo nào. Thỉnh thoảng anh ta lật xem giấy tờ lấy ra từ chiếc cặp công văn vừa mang về nhà, rồi lại gọi điện thoại cho người khác.
Đồ ăn rất nhanh đã được đưa đến nơi. Có hai món mặn và một món canh, rất đơn giản. Anh ta buông điện thoại, không bận việc nữa, hỏi cô: “Ăn thêm chút?”
Vưu Minh Hứa: “Không cần.”
Anh ta cũng không ép, bưng hộp cơm, rút đôi đũa dùng một lần bắt đầu yên tĩnh ăn cơm.
Vưu Minh Hứa không nhịn được liếc nhìn anh ta nhiều thêm một chút.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, hiện giờ anh ta cũng được xem là một đại ca xã hội đen thế nhưng lại ngồi cạnh cô ăn cơm hộp.
Anh ta như mọc mắt trên đầu, không buồn ngẩng lên hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Giờ tôi đã chuyển vào đây rồi, Hình Kỷ Phục đưa cho anh thứ gì? Có thể nói rồi chứ?”
Anh ta gắp một ngồng tỏi, cười cười: “Chẳng phải em đã đoán được rồi đó sao? Nếu không sao em chịu đến đây? Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?”
Vưu Minh Hứa nhìn anh ta, nói chuyện với người này lúc nào cũng hại não. Cô nói: “Ông ta giao chuyện ở Vân Nam cho anh rồi? Vì sao lại giao cho anh?”
La Vũ cười đểu cáng, nói: “Đúng thế, ông ấy giao cuộc làm ăn hạch đào và nấm phía Vân Nam cho tôi rồi. Cớ sao giao cho tôi? Vụ làm ăn quang minh chính đại, thúc đẩy GDP như thế mà thuộc hạ dưới tay Quách Phi Vanh lại làm hỏng bét, tất nhiên sẽ không thể giao cho anh ta. Hoàng Lung thì sao, trong tay anh ta có quá nhiều những vụ lớn như táo, chuối, dưa lưới, nếu còn tiếp tục giao cho anh ta thì nội bộ sẽ mất cân bằng. Còn tôi… Hiện giờ ông chủ Hình rất tin tưởng tôi, cho nên tôi đương nhiên sẽ là lựa chọn phù hợp nhất. Em chịu đến sống cùng tôi, đáp án này có đủ để thỏa mãn em chưa? Tất nhiên, nếu em nguyện cho tôi nhiều thứ hơn, tôi cũng sẽ cho em nhiều hơn.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh ta một lúc, bỗng bật cười, nói: “Mau ăn đi, cơm nguội hết rồi đấy.” Nói đoạn còn lấy một chai nước khoáng đưa cho anh ta.
Đây dường như là lần đầu tiên Vưu Minh Hứa thể hiện thái độ tốt kể từ khi hai người chia tay cho đến nay. La Vũ nhận chai nước, uống một hơi hết già nửa, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, cơm cũng đã ăn đủ, anh ta hạ đũa, lau sạch ngón tay và miệng, vỗ vị trí bên cạnh: “Ngồi qua đây nói chuyện tán gẫu cùng tôi.”
Vưu Minh Hứa không thay đổi sắc mặt, đứng dậy đi tới cạnh anh ta, ngồi xuống vị trí cách khoảng tầm 15 centimet.
Khoảng cách này đã đủ khiến La Vũ vừa lòng, cúi đầu cười ngắm cô, đang chuẩn bị trêu ghẹo thì Vưu Minh Hứa nhíu mày, nói: “Người anh có mùi.”
La Vũ ngẩn người, nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực rồi nhấc cổ áo lên hít ngửi.
Đúng là có mùi thật.
Mùi máu.
Hôm nay anh ta còn xử lý một vài chuyện khác.
Cô là cảnh sát, tất nhiên sẽ ngửi ra được là mùi gì.
La Vũ chợt thấy khó chịu, không biết là vì cô hay vì chính bản thân mình. Lúc này lại nghe thấy cô cất giọng không mấy vui vẻ nói: “Sau này phiền anh tắm rửa sạch sẽ trước khi về, tôi không thích mùi này.”
La Vũ nói: “Được.” Nói xong bèn đứng lên đi tắm.
Vưu Minh Hứa không nghĩ anh ta lại nghe lời đến vậy nên khá bất ngờ, lắng nghe tiếng đóng cửa phòng tắm, cô gần như lập tức hành động, cầm chiếc điện thoại anh ta ném trên sofa, thoăn thoắt tháo pin, sim, lắp chiếc sim cùng số đã được chuẩn bị từ lâu ở trong túi, lắp pin, đặt trở về vị trí cũ, góc độ y hệt như lúc ban đầu.
Chiếc sim này có chức năng nghe lén và định vị.
Liếc qua phòng tắm, tiếng nước vừa vang lên, cô tiếp tục đổ hết mọi thứ bên trong chiếc cặp công văn ra ngoài, tiếp tục kiểm tra. Có một tập giấy tờ, Vưu Minh Hứa nhanh tay chụp lại vài tờ có nội dung mà cô thấy hữu dụng. Còn có hộp danh thiếp, cô lật xem một chút rồi đặt về như cũ. Một gói giấy ăn, một cây bút, còn có hai chiếc bật lửa đều là của trung tâm spa nào đó, Vưu Minh Hứa xem qua rồi đặt tất cả về nguyên trạng.
Tắm xong, La Vũ ra ngoài, Vưu Minh Hứa đã về phòng, ti vi cũng đã tắt, chỉ còn đèn điện tỏa sáng. Cửa phòng cô khép chặt, chỉ có ánh sáng lọt qua khe cửa. La Vũ đứng nguyên tại chỗ, nhìn một hồi mới đi qua, thu dọn hộp cơm vứt vào thùng rác ngoài huyền quan.
Anh ta châm thuốc, ngồi xuống sofa từ từ hút. Cô mở đèn quá sáng, anh ta cảm thấy có chút không quen bèn tắt bớt đèn chính, chỉ để một ngọn đèn bên ghế. Ánh đèn vàng chanh phủ khắp phòng, anh ta ngồi trong bóng tối mới cảm thấy dễ chịu.
Còn cửa phòng cô, ánh sáng trong đó chỉ cách anh ta rất gần.
Ngồi im lặng một hồi, điện thoại đổ chuông, anh ta liếc nhìn số điện thoại hôm nay vừa nhận được rồi nhìn cửa phòng Vưu Minh Hứa, đứng dậy đi về phòng ngủ, khóa trái, lúc bấy giờ mới mỉm cười nhận máy: “Chị Vân.”