Vưu Minh Hứa biết anh đang nghĩ gì, trên thực tế tối qua khi La Vũ nói điều đó, lòng cô cũng ngổn ngang, mịt mù. Cô nói: “Ân Phùng, kể từ khi giao dịch giữa tôi và La Vũ bắt đầu, chúng ta vẫn luôn không dò đoán được suy nghĩ của anh ta. Anh ta lại thường xuyên đưa yêu cầu. Nếu đã như vậy, trên danh nghĩa là người yêu, tôi cũng có thể lợi dụng mối quan hệ này để chủ động xuất kích. Chẳng phải chúng ta không xâm nhập được vào buổi gặp mặt tối nay của họ hay sao? Không sao cả, tôi đi. Tôi là chị dâu của đám “tiểu đệ” đó, xem ai dám cản tôi.”
Ân Phùng nói: “Em là chị dâu của ai?”
Vưu Minh Hứa: “Nói chính sự.”
Ân Phùng bấy giờ mới nói: “Được. Tôi đi cùng em.”
Vưu Minh Hứa: “Anh đi kiểu gì?”
Ân Phùng nói: “Em không cần quản. Tôi sẽ chuẩn bị quần áo cho em, em cứ đi theo kế hoạch. Em ngoài sáng, tôi trong tối. Lúc cần thiết tôi sẽ liên lạc với em.”
Vưu Minh Hứa nhớ tới đám “cướp gà trộm chó” kia của anh, ước chừng khó có điều gì làm khó được họ bèn nói: “Được.”
———
Trời buông ánh chiều tà.
Đây là một trang viên nhỏ nằm ngoại ô thành phố, gồm hai biệt thự, hồ bơi, dàn nho và vài mẫu ruộng hoa. Tiết trời hiện giờ đang rét căm căm, trăm hoa tàn lụi, nhưng Tương Thành thuộc phương Nam, dù là mùa đông song cây cối vẫn một màu xanh ngắt. Thế nên cả trang viên đều ngập cây xanh tươi tốt, vô cùng tĩnh mịch.
Đây là một phần sản nghiệp đứng tên Hoàng Lung, bình thường có mở cửa cho người ngoài song hầu hết đều là để tập đoàn sử dụng.
Hôm nay, trang viên vắng lặng, thanh tĩnh chờ đợi các lão đại đến đây.
Bãi đỗ ngay cổng đã chật kín, một vài đàn em ngồi bên hồ bơi uống rượu, cười đùa chửi mắng, rất nhiều người bên cạnh đều có thêm người đẹp, không khí vô cùng náo nhiệt. Không ít người trong số đó đều phải tham gia vào vụ làm ăn lần này, hiểu rõ mức độ quan trọng, chuyến đi lần này cực kỳ nguy hiểm, cũng kiếm được rất nhiều tiền, tối nay được lão đại chiếu cố, tất nhiên sẽ hết lòng tận hưởng.
Trong ngôi biệt thự bên trái có không ít phòng giải trí, một vài đàn em tụ tập đánh bài cược tiền, có kẻ dẫn thẳng phụ nữ vào phòng cùng nhau phóng đãng. Biệt thự bên phải trái lại rất yên tĩnh. Tất cả lão đại đều đang có mặt trong đó.
Hình Kỷ Phục đã đến nơi.
Không khí của buổi tối nay vẫn khá nhẹ nhàng, mấy người họ vừa dùng bữa xong, đang ngồi trong một phòng nghỉ ngơi. Bên cạnh mỗi người đều có người đẹp cùng ngồi.
Hình Kỷ Phục trước nay không động vào phụ nữ khác song cũng không phá hỏng bầu không khí của cấp dưới, cho nên ông ta cho phép phụ nữ ngồi cạnh giúp mình bưng trà rót nước, nhưng không chưa từng nhìn thẳng vào cô ta đó.
Hoàng Lung, Quách Phi Vanh thì không hề kiêng kị trong việc chơi đùa phụ nữ, chốc chốc lại sờ chỗ này nghịch chỗ kia, tựa như trong lòng có thêm con mèo, con chó vậy.
La Vũ bình thường cũng vào hùa cùng họ nhưng hôm nay chỉ ôm eo một người phụ nữ, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu cô ta đưa song không quá thân mật. Anh ta là người đẹp trai nhất trong số những người có mặt tại đây, người phụ nữ dựa sát vào ngực anh ta, nhưng nhìn anh ta tựa như chẳng mấy hứng thú, có những khi bị cô ta làm nũng ghê gớm, anh ta còn nhíu mày đẩy ra.
Tất nhiên, mọi người xung quanh đều phát hiện ra sự thay đổi này.
Hoàng Lung cười châm chọc nói: “La Vũ, dạo này ăn chay rồi à?”
La Vũ chỉ cười cười nói: “Không hứng thú.”
Quách Phi Vanh nói: “Chẳng phải người phụ nữ của cậu ta vừa mới chuyển vào sống chung đó sao, e là những cô nàng khác không lọt nổi vào mắt cậu ta nữa rồi.”
Cô nàng trong ngực La Vũ không tiếp tục dựa dẫm nữa mà đẩy nhẹ anh ta như đang quở trách.
La Vũ cũng lười diễn kịch, lạnh nhạt nói: “Cút.”
Cô nàng tức giận đứng bật dậy bỏ ra ngoài, La Vũ cũng không để bụng, tự rót rượu cho bản thân. Hoàng Lung hỏi một câu đầy ẩn ý: “Cậu đây là bị cô cảnh sát kia câu mất hồn rồi?”
La Vũ hừ một tiếng đáp: “Tôi bằng lòng.”
Hình Kỷ Phục trái lại cười nói: “Không ngờ La Vũ còn là kẻ si tình.”
Tất thảy cùng bật cười ha hả, La Vũ cũng cười, nói: “Không si tình cũng hết cách. Tính Minh Hứa hung hăng, nếu giờ đã theo tôi thì khi quay về tôi chắc chắn sẽ bị kiểm tra, son hay nước hoa đều không được dính. Nếu không sẽ không cho tôi lên giường.”
Anh ta vừa nói vậy, mọi người lại càng cười lớn, thi nhau trêu chọc anh ta nhút nhát. Anh ta không hề tức giận, nói: “Sợ vợ sao được tính là nhút nhát, các người không phải cá, sao hiểu được niềm vui của cá*?”
* Câu nói trong “An tri ngư lạc” (Sao biết niềm vui của cá) của Trang Tử. Đây là câu chuyện kinh điển của phương Đông, hàm ý chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ ràng, người ngoài cuộc chỉ phỏng đoán thôi.
Mấy người chê cười anh ta xong cũng ai nấy tự tìm niềm vui, uống rượu đoán quyền, nam nữ phóng đãng, gương mặt mỗi người trong bóng đêm đều sỗ sàng mà chìm đắm.
Chỉ còn lại Hình Kỷ Phục và La Vũ im lặng ngồi một bên quan sát.
Hình Kỷ Phục vỗ nhẹ người phụ nữ bên cạnh, ra hiệu cho cô ta rời đi. La Vũ thấy vậy liền rót rượu thay ông ta, hai người cụng ly.
Hình Kỷ Phục nói: “Thực sự muốn sống cùng cô gái đó rồi?”
La Vũ uống một hớp rượu, đáp: “Vâng, đợi xong chuyến này, tôi sẽ triệt để giữ cô ấy bên cạnh.”
Hình Kỷ Phục quan sát thần sắc của anh ta, cười nói: “Xem ra bình thường đều là nói khoác, người ta vẫn chưa thực lòng muốn đi theo cậu phải không?”
Gương mặt La Vũ vụt lên nét gượng gạo, nói: “Bị ông chủ nhìn ra rồi. Cô ấy tuy là phái yếu song tính tình cứng rắn, có những khi tôi cũng phải bó tay hết cách. Tôi trước nay chưa từng nghiêm túc ở chung với người con gái nào, tôi…”
Hình Kỷ Phục im lặng vài giây, nói: “Cho cậu một kiến nghị: Bất luận thế nào, không cần biết gặp phải khó khăn gì… Một khi đã xác định thì đừng bao giờ buông tay.”
La Vũ ngẩn người.
Hình Kỷ Phục nói: “Có những người phụ nữ giống như mèo, không có lực phản kháng. Cậu chỉ cần nhẹ dỗ dành là đã có thể nắm gọn trong lòng bàn tay. Những người phụ nữ như vậy khiến người ta bớt nhọc lòng, dùng để tiêu khiển nhưng sẽ không có ý định ở bên lâu dài. Có những người phụ nữ lại giống chim ưng, mang theo móng vuốt, cậu chỉ hơi chểnh mảng, cô ấy sẽ cào mặt cậu rồi bay mất. Là đàn ông, hoặc cậu phải bay cao hơn cô ấy, ngự trị phía trên cô ấy, cô ấy sẽ chạy không thoát; hoặc… vĩnh viễn trói chặt đôi cánh của cô ấy, để cô ấy ở bên cạnh cậu. Tự do của cô ấy và dục vọng của cậu chỉ có thể giữ lấy một thứ. Đàn ông có những khi buộc phải đưa ra lựa chọn.”
La Vũ có chút thất thần, trong đôi mắt thon dài cuồn cuộn luồng ánh sáng đen tối.
Cuối cùng anh ta nói: “Lão đại nói đúng điều tôi luôn nghĩ. Hiện giờ, thực ra là tôi cưỡng ép giữ cô ấy bên người, cô ấy đích thực không tính là thực lòng. Tôi muốn có được cô ấy, có được một cách triệt để, hoàn toàn. Tôi chưa từng yêu người phụ nữ nào khác, không ai có thể sánh bằng cô ấy. Tôi muốn kết hôn cùng cô ấy.”
Hình Kỷ Phục cười khẽ, nói: “Chúc cậu được như ý nguyện.”
Đang lúc hai người nói chuyện thì có người gõ cửa, một đàn em dưới trướng Hoàng Lung bước vào, liếc nhìn La Vũ rồi nói: “Anh Lung. Anh La Vũ, chị dâu đến rồi, đang ở ngoài cửa, chị ấy cứ đòi vào, bọn em không dám ngăn cản.”
Nhất thời, toàn bộ mọi người đều im lặng, đồ dồn ánh mắt vào La Vũ.
La Vũ cũng ngơ ngác.
Hình Kỷ Phục chợt bật cười ha hả, vỗ vai La Vũ: “Mau đi đón người. Sợ cái gì, cô ấy dám đến thì cậu phải dám đón.”