Chờ Tôi Có Tội

Chương 223: Chương 223




Giọng La Vũ: “Tôi có sắp xếp… thật thật giả giả… bề ngoài…”

Tất thảy cười rộ một tràng giòn giã.

Hoàng Lung nói: “… Hình lão đại, em chỉ nghe anh…”

Quách Phi Vanh: “… đều vì tốt cho mọi người…”

“… Tất Tiết (1)… làng Miêu (2)… không ngờ…”

(1) Tất Tiết là một địa cấp thị ở phía Tây Bắc tỉnh Quý Châu, Trung Quốc.

(2) Làng Miêu là tên thôn làng, nơi cư trú của dân tộc Miêu, Trung Quốc.

“… trận chiến quyết định… mượn danh nghĩa… Đông nắng Tây mưa…”

“Hahaha… vô văn hóa… gì mà Đông nắng…”

Vưu Minh Hứa đang gắng sức nghe cho rõ thì Ân Phùng vỗ vai cô, ra hiệu bằng ánh mắt rằng đang có người đi về hướng này. Cả hai nhanh chóng quay người, nhẹ nhàng xuống tầng.

La Vũ nói chuyện xong cùng mấy người đó bèn rút lui, đi xuống tầng dưới. Mọi việc đã thương lượng xong, cơn gió lạnh thổi qua làm tỉnh phần nào cơn say, thậm chí anh ta còn có chút nghênh ngang đắc ý, bước chân cũng bất giác nhanh hơn vài phần.

Từ xa anh ta đã nhìn thấy đàn em nghe lệnh trông giữ ngồi gục trên đất như ngủ quên.

La Vũ sinh dự cảm chẳng lành, đi gần tới đá nhẹ một cú, cậu ta xoa mũi, bấy giờ mới mở mắt, thấy người đến La Vũ thì lập tức bật dậy.

La Vũ: “Ngủ gật rồi?”

Đàn em sờ đầu: “Cũng không biết vì sao cực kỳ buồn ngủ…”

La Vũ nhận chìa khóa, đuổi cậu ta đi. Mở cửa không phát hiện ổ khóa có điều gì bất thường. Anh ta ngẩng đầu, thấy Vưu Minh Hứa ngồi ngay ngắn trên sofa bèn lạnh lùng liếc nhìn cô.

La Vũ nói bằng giọng chẳng mấy tốt đẹp: “Đi thôi, theo tôi về.”

Lên xe, suốt dọc đường hai người đều im lặng.

Vưu Minh Hứa vụng trộm đánh giá thần sắc vẫn luôn âm trầm, không nhìn thẳng vào cô của anh ta, đồng thời im lặng quan sát diễn biến tình hình.

Đến tiểu khu, hai người đi thang máy lên tầng, bước vào nhà, anh ta đi thẳng về phòng mình. Vưu Minh Hứa biết anh ta vẫn còn tức giận vì hôm nay cô tự ý xông vào nơi đó. Có điều bất ngờ chính là con người này không phải kiểu nổi giận đùng đùng mà lại chỉ im lặng.

Cô cũng về phòng mình, vừa thay xong váy thì nghe thấy tiếng gõ cửa “cộc cộc” nặng nề và gấp gáp.

Vưu Minh Hứa mở cửa, La Vũ đứng bên ngoài, tay cầm một chiếc hộp rất đẹp, anh ta nhìn cô rồi bước vào phòng.

Vưu Minh Hứa quay người, khoanh tay nhìn anh ta. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, vứt chiếc hộp lên bàn, hất cằm với cô: “Mở ra xem xem.”

Vưu Minh Hứa mở nắp hộp, là một sợi dây chuyền kim cương rất tinh xảo, cô nhếch mày nhìn anh ta.

La Vũ nói: “Tặng em, đeo đi.”

Vưu Minh Hứa: “Tôi không cần.”

La Vũ: “Em có còn muốn đi công tác cùng tôi nữa không?”

Vưu Minh Hứa nhìn anh ta.

Anh ta cười nói: “Nếu đã là người phụ nữ của tôi thì phải có dáng vẻ của người phụ nữ của tôi. Em nghèo rớt mùng tơi, trên người chẳng có thứ gì. Sợi dây chuyền này ngày nào cũng phải đeo cho tôi. Một ngày không đeo, tôi vứt em ra đường.”

Vưu Minh Hứa cắn răng, không biết tên này hôm nay ăn nhầm thuốc gì. Nhưng chẳng mấy chốc cô đã nở nụ cười, đại trượng phu co được duỗi được: “Vậy thì cảm ơn.”

La Vũ nhìn nụ cười tươi tắn giả tạo của cô, im lặng một lát rồi đứng dậy, tiến lại gần.

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn anh ta, đứng im không hề lùi bước.

Anh ta đột ngột vươn tay đẩy ngã cô xuống giường.

Vì quá bất ngờ, Vưu Minh Hứa chưa kịp phản ứng thì anh ta đã nhào tới ôm cô, cúi đầu loạn hôn, tay cũng bắt đầu điên cuồng vén áo cô.

Vưu Minh Hứa bùng nổ, tung một cú tát, anh ta hừ một tiếng, không chịu nhường bước mà túm chặt tay cô, cúi đầu muốn tiếp tục hôn. Vưu Minh Hứa túm eo đẩy ngã, lật người đè lên anh ta, khóa chặt hai tay anh ta lại.

Anh ta đột ngột bật cười, ngẩng phắt lên, vươn đầu tới mặt cô, vẫn còn muốn hôn, đúng thật là điên rồi! Vưu Minh Hứa nghiêng đầu tránh né, anh ta nhân cơ hội giãy thoát một tay, ôm chặt eo cô định phản kích. Vưu Minh Hứa làm sao có thể để anh ta được như ý nguyện, tung một đòn nặng nề xuống bụng anh ta, anh ta ăn cú đòn đau, cả người co quắp. Vưu Minh Hứa kéo chăn quấn chặt anh ta, sau đó nghiêng nửa người, dùng sức đè chặt anh ta dưới mình, chẳng thể cử động.

“Anh muốn chết à!” Vưu Minh Hứa lạnh giọng.

La Vũ thở gấp, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, tim Vưu Minh Hứa đập lỡ một nhịp không rõ nguyên do. Nhưng ánh mắt sâu xa đó chỉ vụt lên chớp nhoáng rồi biến mất, anh ta nói: “Người muốn chết là ai? Chuyện ngày hôm nay thì thôi, nếu ngày sau em còn tiếp tục giấu tôi, tự ý hành động, tôi sẽ để mười tên thuộc hạ khống chế em, Vưu Minh Hứa, tôi sẽ cưỡng hiếp em, sẽ làm em đến mức không thể xuống giường! Hiểu chưa?”

Vưu Minh Hứa nhấc tay, một cái tát vang dội giáng xuống mặt La Vũ.

Trái lại, anh cười ha hả.

Vưu Minh Hứa thả anh ta: “Cút.”

Anh ta từ từ ngồi dậy khỏi giường, không nói bất cứ điều gì, đi khỏi phòng, mở cửa ra khỏi nhà.

Sau đó là một đêm không về.

Vưu Minh Hứa khóa cửa phòng, ngồi lên giường, hơi thở có chút gấp gáp, ngẩng đầu nhìn món trang sức kia mà chỉ thấy chán ghét tột cùng.

Chính vào lúc này, điện thoại gần như lập tức đổ chuông.

Cô nhìn người gọi đến, không muốn nhận nên ngắt cuộc gọi, điều chỉnh về chế động rung.

Kết quả là anh gọi mãi không thôi.

Qua một hồi, Vưu Minh Hứa nhận máy, không nói chuyện.

Anh cũng không lên tiếng.

Hai người im lặng một lúc lâu, Vưu Minh Hứa cất giọng chẳng mấy hòa nhã: “Không có việc gì thì tôi cúp máy đây!”

Anh nói: “Đừng sợ.”

Vưu Minh Hứa lặng thinh.

Ân Phùng lại nói: “Tôi ghi món nợ này rồi. Tôi không hy vọng em đi Quý Châu.”

Vưu Minh Hứa nói: “Ân Phùng, tôi không sợ.”

Hai người lại im lặng một quãng, anh nhẹ nói: “Hôn em.”

Như có một dây đàn rung lên trong tai Vưu Minh Hứa, cô ngắt cuộc gọi.

Thật là kỳ lạ, chỉ một cuộc gọi của anh, chỉ vài câu của anh, chuyện có lớn đến đâu dường như cũng đều biến thành nhỏ nhặt. Cõi lòng Vưu Minh Hứa nhẹ nhõm hẳn, cũng bình tĩnh trở lại.

Giống hệt như ngày trước vậy.

Vưu Anh Tuấn của ngày trước là mặt trời nhỏ của cô. Bất cứ nỗi phiền muộn, đau khổ nào, anh đều dịu dàng bầu bạn bên cô, thay cô loại bỏ muôn vàn khó khăn.

Còn anh của hiện tại lại như ánh trăng. Dù không ngọt ngào không mềm mại, thanh lạnh mà tĩnh lặng, song lại cũng thấm sâu lòng người.

Quá nhiều việc ập đến trong mấy ngày liên tiếp, Vưu Minh Hứa nằm xuống giường, bình tĩnh hoàn toàn, suy ngẫm lại từng chi tiết nhỏ. Nghĩ từ buổi tối đầu tiên La Vũ nổ súng giết chết A Hoa cứu cô đến anh ta đưa ra yêu cầu muốn cô “bầu bạn”, sống chung, anh ta cùng cô diễn kịch trước mặt một đám lão đại…

Anh ta nói một cách thần bí và mỉa mai: Chuyến công tác lần này có dám đi cùng tôi không?

Khi anh ta gặp mặt chị Vân, quyết định nhanh chóng tuyến giao dịch là Tất Tiết nằm phía Tây Bắc tỉnh Quý Châu.

Còn cả tối nay, cô mơ hồ nghe thấy những từ ngữ rời rạc:

Thật giả, bề ngoài, Tất Tiết, không ngờ…

Đông nắng Tây mưa, vô văn hóa, làng Miêu…

Đông nắng Tây mưa?

Cô ngồi dậy, lấy điện thoại xem bản đồ Quý Châu. Quý Châu có rất nhiều làng Miêu, song phần lớn đều tập trung ở phía Đông.

Đông nắng Tây mưa…

Vô văn hóa?

Thật thật giả giả…

Tim Vưu Minh Hứa đập thịch một tiếng.

Từ trước đến nay, vì La Vũ từng ngấp nghé với cô, thành viên trong tổ đều cảm thấy anh ta đưa ra giao dịch là có ý đồ với cô. Cô cũng nghĩ vậy.

Nhưng kết quả, ai ngờ đến cô chẳng qua cũng chỉ là thứ anh ta “mượn danh nghĩa” cơ chứ?

Rất nhiều manh mối là cô nghe ra được từ lời nói của anh ta, máy nghe trộm là cô cài, trước mặt cô anh ta biểu hiện không chút nghi ngờ chị Vân, thậm chí còn gặp mặt thương lượng cùng đối phương… Nếu tất cả những điều này đều là giả thì sao? La Vũ ngay từ đầu đã tính cô vào kế hoạch, giả vờ tin cô, để ý có mưu đồ khác, giả vờ phải đi giao dịch ở phía Tây Quý Châu, đồng thời lợi dụng cô để cảnh sát xác nhận tuyến đường giao dịch.

Đông nắng Tây mưa, phía Đông có mặt trời, phía Tây trời đổ mưa. Người vô văn hóa thì dùng thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.