Chờ Tôi Có Tội

Chương 226: Chương 226




Nhưng anh lại nhìn ra xa, tựa như người đàn ông lạnh lùng cao ngạo trong lần đầu gặp mặt: “Đời người sẽ luôn có một vài tri kỷ. Nhưng càng giống lại càng không thích hợp ở bên nhau. Tình yêu thú vị chính là ở muôn vàn những bất ngờ và va chạm, nói cho cùng thì nam và nữ là bị hấp dẫn bởi khát vọng nguyên thủy nhất.”

Ban đầu Vưu Minh Hứa không hiểu ra sao, song rất nhanh đã phát hiện ra điểm bất thường. Cô chỉ thốt ra hai chữ: “Linh tinh.”

Anh gác tay lên lưng ghế cô, nói: “Đừng tròng ghẹo anh ta nữa.”

Vưu Minh Hứa lạnh lùng nói: “Nói vớ vẩn gì thế, tôi tròng ghẹo anh ấy khi nào?”

Ân Phùng chợt vươn tay búng gáy cô một cái đau. Anh cười cười nói: “Đừng cười với anh ta, đừng khiêu khích tôi hết lần này sang lần khác. Em tưởng tôi thực sự có thể chấp nhận bên em có thêm một tri kỷ nào đó thật à? Một Hứa Mộng Sơn là đủ lắm rồi!”

Vưu Minh Hứa lườm anh, cô rất không thích bị người khác quản thúc đủ điều, bát tự còn chưa xem đã đòi quản quan hệ giữa cô và đồng nghiệp?

Vưu Minh Hứa nói: “Có phải anh nhầm lẫn gì rồi không? Câu tôi muốn nghe anh đã nhớ lại hay chưa?”

Câu này có nghĩa là hai chúng ta còn chưa đến loại quan hệ đó, anh quản cái khỉ gì?

Ân Phùng im lặng một chút, từ tốn nói: “Vưu Minh Hứa anh yêu em.”

Vưu Minh Hứa ngơ ngác, bất động.

Kết quả lại nghe thấy anh không nhanh không chậm: “… Anh muốn kết hôn với em?”

Vưu Minh Hứa hiểu ra: “Im đi, không phải.”

Anh nhẹ nhíu mày nhìn cô, nói tiếp: “Anh phải dâng hiến mọi thứ cho em?”

Thế mà lại gần trúng rồi.

Vưu Minh Hứa: “Không phải! Ân Phùng, đoán đúng không tính.”

Anh nhìn cô, chốc sau mỉm cười: “Ờ.”

Chỉ là không khí vốn cứng ngắc giữa hai người đã biến mất tự bao giờ. Vưu Minh Hứa cúi đầu sắp xếp đồ đạc trên bàn, không để ý đến anh nữa. Anh nhìn một hồi rồi nắm tay cô, nắn bóp đủ kiểu mãi không buông, nói: “Tôi nói thật, cách xa anh ta một chút.”

Vưu Minh Hứa rút tay về, cuối cùng khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Tiếp xúc trong công việc tôi không để ý được nhiều đến thế.”

Ân Phùng cười mỉm, biết có câu này tức cô đã xây dựng một phòng tuyến vững chắc bèn nhẹ vuốt đầu cô, cười khẽ: “Ngoan.”

———

Sau khi tổ bốn người báo cáo tình hình mới nhất cho Đinh Hùng Vĩ, Đinh Hùng Vĩ nhanh chóng báo lên cấp trên. Cấp trên lập tức mở cuộc họp nghiên cứu thảo luận đồng thời đưa ra quyết định: Vưu Minh Hứa vẫn sẽ theo La Vũ đến Quý Châu. Cảnh sát dứt khoát dùng gập ông đập lưng ông, giả điều động lực lượng cảnh sát về phía Tây Bắc Kiềm, song thực tế là bí mật bố trí lực lượng tinh anh tại vùng lân cận phía Đông Nam, Độc Sơn.

Vì trong cuộc bàn bạc của La Vũ và anh Tào chỉ nhắc qua phạm vi địa điểm giao dịch chứ không nói rõ vị trí cụ thể, cho nên đến khi đó vẫn phải tùy thời cơ hành động.

Ngoài ra, Đinh Hùng Vĩ cũng nói với Vưu Minh Hứa, mục tiêu của lần hành động này là bắt gọn ông trùm của cả hai bên và chứng cứ phạm tội của đám người đó, nếu có thể bắt được Hình Kỷ Phục thì chính là kết quả tốt nhất. Nhưng thiết nghĩ đối phương cũng rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng lộ mặt. Bởi vậy việc tùy cơ ứng biến của Vưu Minh Hứa vô cùng quan trọng, vì không đến vạn bất đắc dĩ, lực lượng cảnh sát sẽ không xuất hiện, tránh hủy hoại toàn bộ cục diện. Cũng có nghĩa là, đến Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình đều chưa chắc có thể tiếp ứng cho cô ngay lập tức. Nhưng hành động lần này không thể thiếu nhiệm vụ của cô. Một mặt có thể làm nội ứng, kịp thời giúp cảnh sát nắm bắt động thái của phần tử tội phạm; một mặt, cũng có thể thăm dò mục đích thực sự của La Vũ.

Chẳng ai có thể thay thế, tình hình bắt buộc cô phải chấp hành.

Vưu Minh Hứa gật đầu với Đinh Hùng Vĩ, cho biết bản thân có thể gánh vác nhiệm vụ.

Còn về Ân Phùng và cấp dưới của anh không nằm trong phạm vi của cảnh sát. Nhưng Vưu Minh Hứa biết họ chắc chắn sẽ theo cùng.

Đêm trước ngày xuất phát, không chỉ riêng Vưu Minh Hứa, Cảnh Bình, Hứa Mộng Sơn mà rất nhiều đồng liêu đều vừa căng thẳng, vừa hưng phấn. Đối thủ không phải tội phạm thông thường mà là hai nhóm tội phạm tàn ác, thông minh nhất. Sự hưng phấn trong tim mỗi cảnh sát tinh anh là dành cho kỳ phùng địch thủ, cũng là quyết tâm mãnh liệt thề chết bảo vệ chính nghĩa.

Hôm nay Ân Phùng không đến Cục cảnh sát. Vưu Minh Hứa bận rộn cho công tác chuẩn bị, cũng không rảnh để ý đến anh. Không thể mang theo súng, một mình cô vào đầm rồng hang hổ, đối phương người đông thế mạnh, có mang theo súng cũng vô dụng. Cây trâm Cảnh Bình cho cô vẫn đang được gài trên tóc. Ngoài ra, máy nghe lén, theo dõi, tín hiệu công nghệ mới nhất của cảnh sát đều được lắp trên người cô và những vật dụng tùy thân. Cô có tấm khiên phòng hộ là La Vũ, dù bị phát hiện khi lục soát người thì cũng sẽ là La Vũ phát hiện. Cùng lắm là lại chọc giận anh ta lần nữa chứ không nguy hiểm đến tính mạng.

Đến khi sắp tan làm, Vưu Minh Hứa xách chiếc túi đã được các đồng liêu chuẩn bị, đang định đến nhà La Vũ, xuống tầng thì thấy Đồ Nha đang ngồi trong xe cười nhẹ với cô.

Vưu Minh Hứa cũng đã dự đoán được hôm nay Ân Phùng sẽ đến đón.

Đến nhà Ân Phùng, vừa vào phòng khách liền thấy Trần Phong và những người khác đang dùng bữa tối. Vưu Minh Hứa tinh mắt, nhìn thấy vài túi xách đặt trên ghế, sàn nhà còn có vali. Hiển nhiên là loại to. Cô không bộc lộ thái độ.

Trần Phong cười nói: “Cô Vưu đến rồi, thầy Ân dùng bữa ở bên trên, đang đợi cô đấy.” Ngừng một chút, cậu ta lại cười nói: “Thầy ấy lại đích thân xuống bếp rồi.”

Những người khác nghe vậy đều cười nhìn cô. Vưu Minh Hứa là một người bình tĩnh nhường nào nhưng bị những “lão biến thái” nhìn thích thú cũng không khỏi đỏ bừng mặt mũi, song vẫn cố thản nhiên đi lên lầu.

Vừa lên tới nơi liền thấy Ân Phùng thắt một chiếc tạp dề rất khoa trương, sọc đen viền vàng, hình như còn là hàng hiệu đắt đỏ. Anh bưng một bát canh bước ra khỏi phòng bếp, nhìn cô nói: “Rửa tay ăn cơm.”

Vưu Minh Hứa nghe lời đi rửa tay, cởi áo khoác ngoài vắt lên lưng ghế, ngồi xuống, tay chống cằm nhìn anh tiếp tục xào thêm một món trong phòng bếp tầng hai. Con người này làm loại việc đảm đang nhường này, tuy nét mặt vẫn hơi chút lạnh lùng, song động tác lại thành thạo vô cùng. Nhìn mãi nhìn mãi rồi cô bỗng bật cười.

Ân Phùng cởi tạp dề vứt trong bếp, bê thức ăn ra ngoài, Vưu Minh Hứa lập tức ngừng cười, làm bộ vô cùng bình thản.

Sau một hồi yên lặng dùng bữa, anh hỏi: “Đều đã chuẩn bị hết rồi?”

“Ừm.”

Anh hỏi tiếp: “Ngày mai mấy giờ xuất phát?”

“La Vũ bảo là 5 giờ sáng.” Vưu Minh Hứa nhìn anh, “Thực ra anh không đi cũng được, chúng tôi đã có rất nhiều người rồi.”

Anh cười hừ một tiếng.

Vưu Minh Hứa cũng biết không khuyên nổi nên đành chịu, lại hỏi: “Vậy anh dẫn ai theo?”

“Dẫn hết.”

Chẳng trách hôm nay họ cũng tụ tập ăn cơm, vì là sắp thò mình ra khỏi tổ đây mà.

“Lần này không phải chuyện vặt, là dao thật súng thật, dặn người của anh đều phải cẩn thận, đừng hành động trước cảnh sát.” Cô nói.

“Tôi có chừng mực.”

Anh nói có chừng mực là có chừng mực. Vưu Minh Hứa cũng không cần nói nhiều thêm.

“Mùi vị thế nào?” Anh bất chợt hỏi đến vấn đề này.

Vưu Minh Hứa nghĩ thầm, phải chăng con người này hơi tự tin quá về tài nghệ nấu ăn của bản thân? Thực ra cũng được, nhưng cũng không phải ngon bất ngờ, còn kém xa tay nghề của Vệ Lan.

Cô thành thật đáp: “Được.”

“So với em thì sao?”

“Vậy thì ngon hơn tôi nấu nhiều.”

Ân Phùng bật cười, dáng vẻ ăn cơm của anh khá nho nhã, bàn tay trắng mịn, thon dài nắm nhẹ đôi đũa, gắp từng miếng nhỏ đưa vào miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.