Chờ Tôi Có Tội

Chương 234: Chương 234




Cùng lúc tiếng súng đầu tiên vang dội, Vưu Minh Hứa quàng sợi dây thừng trói tay lên cổ tài xế, hắn ra sức giãy giụa. Vưu Minh Hứa tấn công bất ngờ, túm chặt cổ tay hắn, bẻ vặn khiến súng tuột khỏi tay, Vưu Minh Hứa nhấc đầu hắn đập mạnh vào cửa xe, hắn ngất xỉu. Cô cầm súng, Hình Diễm Quân nhìn hắn, mặt trắng bệch.

Vưu Minh Hứa dùng dao cắt phăng sợi dây thừng trói tay anh ta, nói: “Cúi xuống, ở im đây đừng động, đợi cảnh sát đến.”

Hình Diễm Quân hoang mang gật đầu, nhìn cô mở cửa nhảy xuống xe.

Bên ngoài đã là một chiến trường hỗn loạn.

Đám tội phạm buôn bán ma tuy đã gục ngã phân nửa, số còn lại đều tìm nơi ẩn nấp, giương súng đánh trả. Phụ trách vụ giao dịch cỡ lớn thế này toàn bộ đều là những kẻ hung tàn nhất trong đám hung tàn, tên nào tên nấy không hề thua kém binh đặc chủng. Cục diện nhất thời rơi vào tình trạng giằng co không dứt.

Vưu Minh Hứa nấp sau một chiếc xe, ngẩng đầu nhìn ra xa, trong rừng cũng có không ít cảnh sát bị trúng đạn khiến tim cô lạnh toát. Cô nín thở, tập trung cao độ, vị trí của cô vừa hay nằm ngay sau nhóm tội phạm, khoảng cách lại gần, cô bắt đầu ngắm chuẩn, bắt từng phát một.

Sau mấy tiếng súng, đám người đó cũng phát hiện điều bất thường, vài họng súng nhắm vào Vưu Minh Hứa. Cô lập tức nấp trở về, thầm nghĩ, Cảnh Bình, cả đời em chỉ có lần này là đâm dao sau lưng nhân lúc đối phương hoảng loạn, anh mà không nắm chắc cơ hội thì đừng có trách em đấy.

Thế nhưng Cảnh Bình sao có thể bỏ qua cơ hội chớp nhoáng này cho được?

Đối phương ngoảnh đầu ngỡ ngàng, tưởng rằng phía sau có mai phục, sức chiến đấu lập tức giảm sút đáng kể. Chính vào khoảnh khắc này, một loạt cảnh sát xông ra, dẫn đầu là Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn.

Vưu Minh Hứa thấy hai người đều mặc đồ ngụy trang, mặt cũng được hóa trang, tay cầm súng trường. Lối hẹp tương phùng kẻ dũng thắng, sau một trận đấu súng mãnh liệt, nhóm tội phạm gục ngã một nửa, chỉ còn lại vài người. Khi chúng kịp phản ứng cũng là lúc bị Cảnh Bình dẫn người vây chặt.

Phía Cảnh Bình vẫn còn khoảng 20 người cầm súng, ai nấy đều mặc áo chống đạn, nhóm tội phạm chỉ còn lại bốn, năm kẻ còn súng. Tiếng súng cuối cùng cũng dừng lại. Trừ khi đám người La Vũ muốn chết trong mưa đạn mới dám tiếp tục nổ súng.

Cảnh Bình nắm chắc khẩu súng trong tay, nhắm thẳng vào mi tâm La Vũ, thét: “Cảnh sát đây! Toàn bộ đứng im! Hạ vũ khí xuống!”

Sắc mặt La Vũ lạnh như băng, hai mắt Hoàng Lung đỏ sọng, Quách Phi Vanh nghiến răng nghiến lợi. Phía sau bọn họ chỉ còn lại hai người. Những kẻ khác bao gồm toàn bộ nhóm Vân Nam đều đã trúng đạn, có kẻ chết ngay tại chỗ, còn lại phần lớn đều bị thương, nằm gục trên đất không thể gượng dậy.

Vưu Minh Hứa cũng đứng lên, cầm súng bước tới cạnh Cảnh Bình.

La Vũ nhìn cô, đôi mắt càng thêm âm trầm, u ám.

Vưu Minh Hứa nói: “La Vũ, hạ súng xuống.”

Hoàng Lung tức giận tột cùng, chửi Vưu Minh Hứa: “Mẹ kiếp, chắc chắn là con này đưa cảnh sát đến, La Vũ tao giết mày!”

Hoàng Lung chuyển họng súng sang La Vũ, Hứa Mộng Sơn đứng ngay sau Hoàng Lung, lập tức bẻ ngoặt cánh tay hắn, đè chặt hắn trên nền đất.

La Vũ quay đầu lạnh lùng nhìn Hoàng Lung, ném súng xuống đất. Mặt Quách Phi Vanh cứng đờ, cũng chỉ đành buông súng. Hai tên đàn em cũng làm theo. Cảnh Bình hất cằm, mấy cảnh sát tiến lên khóa còng tay.

Cảnh Bình bấy giờ mới thu súng, nhìn Vưu Minh Hứa từ trên xuống dưới, cười nói: “Không sao chứ?”

Vưu Minh Hứa cũng cười: “Không sao, chẳng có vấn đề gì.”

Cảnh Bình nhanh chóng cởi áo chống đạn của mình khoác lên người cô, Vưu Minh Hứa không chịu: “Đừng đưa cho em, anh mặc đi!” Nhưng Cảnh Bình khỏe hơn cô, khăng khăng: “Mặc đi!” Vưu Minh Hứa bó tay hết cách. May thay cuộc đấu súng đã kết thúc, tội phạm đều không chạy thoát, có lẽ sẽ không còn nguy hiểm nào khác. Cảnh Bình tiếp tục rút một khẩu súng đưa cho cô.

Hứa Mộng Sơn cũng đi tới, Vưu Minh Hứa đấm lên vai anh ấy, Hứa Mộng Sơn bật cười. Những cảnh sát xung quanh cũng đang bắt nốt đám người bị thương, sau trận chiến lớn, trên mặt mỗi người đều là nét căng thẳng xen lẫn hưng phấn. Tội phạm và tiền nhiều đến thế, tất cả đều là họ đã dùng thân máu thịt của mình để ngăn cản chúng chạm vào dân chúng.

Vưu Minh Hứa hỏi: “Tình hình phía chúng ta thế nào?”

Cảnh Bình đáp: “Tổ này của ta tổng cộng có 50 người. Một nửa bị thương nhưng có áo chống đạn nên chắc không quá nghiêm trọng. Lần hành động này có tất cả 200 cảnh sát, nhưng em vừa vào núi thì mất tín hiệu. Khu núi này quá rộng lớn, bọn anh chỉ có thể chia thành bốn tổ. Một đường tìm đến đây thì gặp chúng giao dịch, không kịp thông báo cho những người khác. Giờ chúng ta lập tức ra ngoài hội hợp cùng tổ khác, chữa trị cho những anh em bị thương.”

Vưu Minh Hứa gật đầu. Lần hành động này có thể xem là vô cùng thành công. Nhóm tội phạm buôn bán ma túy chọn địa điểm giao dịch tại đây chắc hẳn cũng đã có sự chuẩn bị sẵn. Thế nhưng lưới trời lồng lộng, cũng chỉ có người cảnh sát gạo cội trong bắt giữ tội phạm buôn bán ma túy như Cảnh Bình mới có thể tìm ra địa điểm giao dịch trong khu rừng rộng lớn nhường này.

Vưu Minh Hứa nhớ tới Ân Phùng nhưng không hỏi. Việc không thể chậm trễ, họ phải nhanh chóng bắt người và xuất phát.

Ba người bước đến nơi đặt tiền và hàng, Hứa Mộng Sơn thì thầm: “Tiếc là Hình Kỷ Phục không đến, nếu không là sẽ bắt ngay tại trận, ông ta muốn chạy cũng chẳng được.”

Vưu Minh Hứa phản ứng chậm mất một nhịp, hờ hững nói: “Con trai ông ta ở đây, ba đàn em đều tham gia vào vụ giao dịch lần này, ông ta chạy đằng trời.”

Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn đều tán thành.

“Thầy Ân nhà cậu đâu?” Hứa Mộng Sơn nói.

Vưu Minh Hứa dừng bước: “Anh ấy không đi cùng cậu?”

Cảnh Bình nói: “Không. Từ hôm qua đã không liên lạc với bọn anh.”

Vưu Minh Hứa quay đầu liền chạm phải ánh mắt Cảnh Bình. Qua lớp hóa trang, khuôn mặt trắng trẻo của anh càng thêm kiên cường, rắn rỏi. Cần cổ lấm thấm mồ hôi, song đôi mắt lại sâu thẳm và sáng ngời đến lạ.

Cảnh Bình nói: “Em không cần lo. Đợi lát nữa tụ hợp cùng đại đội anh sẽ cho người…”

“Pằng.”

Giọng Cảnh Bình ngừng bặt.

Anh vẫn đang nhìn Vưu Minh Hứa, cặp mắt mở to, Vưu Minh Hứa đứng chếch phía trước anh, có thể nhìn rõ người anh khẽ run lên, vùng lưng xuất hiện một lỗ máu.

Khoảnh khắc đó, đầu Vưu Minh Hứa trống rỗng nhưng cơ thể đã tự động bổ nhào vào anh, ngã lăn trên đất. Cảnh Bình chỉ sững người trong thoáng chốc, sự đau đớn hiện lên trên mặt song ánh mắt rất kiên định, ngang tàn, cố gắng phối hợp cùng Vưu Minh Hứa di chuyển ra sau một chiếc xe.

Vài viên đạn ghim cạnh chân họ, Hứa Mộng Sơn sau một chốc sững sờ lập tức quay người bắn trả, yểm hộ cho họ.

Tiếng súng kéo dài, Hứa Mộng Sơn run lên, ngã quỵ,Vưu Minh Hứa ngay lập tức kéo anh ấy đến, chỉ thấy mé bên chân trái của anh ấy cũng đã trúng đạn, đang đau đến nhăn mặt. Lần này đến Hứa Mộng Sơn cũng mất khả năng hành động.

Vưu Minh Hứa sợ hãi, nhìn ra xa, chỉ thấy dường như có vô số đầu người đang nhấp nhô trong cánh rừng, khói đạn dày đặc, dội tới từ bốn phương tám hướng. Những cảnh sát khu giữa chỉ mặc áo chống đạn, không thể bảo vệ cả toàn thân nên cánh tay và chân liên tiếp trúng đạn, thậm chí đã có một, hai người bị bắn trúng đầu, gục ngã, không rõ sống chết!

Hết chương 234

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.