La Vũ tự mang theo súng giảm thanh, anh nói: “Bắn.” Vưu Minh Hứa hiểu ngay, lập tức hướng họng súng lên trời bắn một phát ra hiệu vì súng của cô không giảm thanh.
Vừa rồi Quách Phi Vanh và Hoàng Lung cũng đã được nghe về thân thế của Vưu Minh Hứa, lúc này bất kể là thật hay giả, Quách Phi Vanh vẫn nói: “Cô cả, ông chủ là bố ruột của cô. Lẽ nào cô muốn tự tay bỏ tù bố mình?”
Vưu Minh Hứa cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi làm gì có bố.”
Hình Kỷ Phục vẫn chưa cất tiếng.
Hoàng Lung nói: “Cô cả! Cô không nghĩ cho ông chủ cũng phải nghĩ cho bản thân! Nếu ông chủ vào tù, cô là con gái ông ấy kiểu gì mà chẳng bị liên lụy? Cảnh sát toàn là lũ cứng nhắc, cô còn làm nổi cảnh sát hay sao? Không chừng chúng cũng sẽ nghi ngờ cô đấy!”
Tim Vưu Minh Hứa trầm xuống, cao giọng quát: “Im miệng!”
La Vũ cất giọng: “Hình Kỷ Phục, tôi nhất định sẽ bắt ông. Nhưng nếu ông thực sự coi trọng tình cha con này thì sau khi vào tù đừng nhắc đến Minh Hứa, cũng đừng để bè lũ tay chân của ông nhắc đến cô ấy.”
Lời của anh khiến người nghe sửng sốt.
Vưu Minh Hứa nhìn La Vũ, phải rồi, rất nhiều hành vi của người này đều không hợp quy tắc. Vậy nên, đây là anh đang bảo vệ cô sao?
Hình Kỷ Phục đáp: “Được.”
Hoàng Lung và Quách Phi Vanh đều tức giận.
La Vũ thét lên một lần nữa: “Bỏ súng! Ngồi xuống!” Ba người cuối cùng cũng làm theo lời anh nói. La Vũ liếc nhìn Vưu Minh Hứa, cô hiểu ý, bước tới tước súng của Hoàng Lung và Quách Phi Vanh ném ra xa.
Đại cục đã định, họ chỉ cần chờ đợi cứu viện nữa thôi.
La Vũ ngẩng đầu, nơi sườn núi xa xa có vài động tĩnh. Tiếng súng đã vang lên, không lâu nữa cứu viện sẽ đến. Công cuộc làm cảnh sát ngầm của anh cuối cùng cũng có thể kết thúc.
Vưu Minh Hứa còn đang cùng anh giương súng canh giữ ba người.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, La Vũ ngắm nhìn dung mạo lạnh lùng mà xinh đẹp của cô, hạ giọng nói: “Lần này không cần em nhặt xác cho tôi nữa rồi.”
Đó là lời hai người đã nói với nhau khi trước.
Vưu Minh Hứa đáp: “Họa để ngàn năm.”
La Vũ không khỏi bật cười.
Vưu Minh Hứa nhìn anh. Thực ra một La Vũ như vậy rất xa lạ, mọi âm u tích tụ trong mắt anh dường như đều đã tan biến, dù mệt mỏi song cả người như rạng rỡ hẳn lên.
Anh nằm vùng bao lâu rồi?
Đây mới thực sự là La Vũ phải không?
Vưu Minh Hứa bỗng nhớ lại những lần xuất hiện chung của hai người trong mấy năm nay, những hành động khiến người ta chán ghét cùng cực, căm hận tột độ đó đều là giả bộ? Hay là nói, vì nằm vùng nên anh sớm đã bị ép sống thành con người như thế?
Tâm trạng Vưu Minh Hứa bỗng chốc trở nên phức tạp. Nhớ lại những lần cô và Ân Phùng đánh La Vũ, nhớ lại suốt dọc đường rõ ràng anh bắt nạt cô nhưng thực chất là đang lợi dụng cô, cũng là để bảo vệ cô, Vưu Minh Hứa chợt thấy có chút áy náy.
Hai người cùng im lặng, La Vũ lúc này cũng đang ngổn ngang muôn vàn tâm trạng.
Cuối cùng cô cũng biết thân phận của anh.
Cuối cùng…
Cứu viện còn chưa đến, anh không dám lơ là cảnh giác, tiếp tục đứng thẳng cầm súng canh giữ tội phạm. Chỉ là Vưu Minh Hứa đang ở ngay cạnh anh, sự gượng gạo giữa hai người dường như đang dần lan tỏa từng chút một.
Rốt cuộc anh vẫn đè thấp giọng nói một câu: “Xin lỗi em về những chuyện trước kia.”
Vưu Minh Hứa lạnh lùng nhìn anh, thấy ý cười tà mị trong đôi mắt đó, cô có cảm giác anh dường như vẫn là gã luật sư La Vũ xấu xa kia. Người này, cô biết ngay bản chất của anh chính là như thế, dù có là cảnh sát thì cái tính đáng ghét này vẫn vậy! Thế là chút áy náy vốn đang dâng lên trong lòng cô vơi đi không ít.
Hai người không nói gì nữa. Ba người Hình Kỷ Phục vẫn ngồi trên đất, không hề dở trò.
La Vũ đang chuẩn bị ngẩng đầu tiếp tục quan sát tình hình trên núi, hai tiếng “pằng”, “pằng” bất chợt vang lên, cơ thể anh run rẩy, loạng choạng lùi lại hai bước.
Vưu Minh Hứa giật mình quay đầu liền thấy La Vũ đang ngẩng lên nhìn cô bằng nét mặt có chút ngỡ ngàng. Ngực và bụng anh đều trúng đạn, máu đã trào ra. Vưu Minh Hứa lập tức đỡ anh, nhưng anh không đứng vững được nữa, ngã gục xuống đất. Vưu Minh Hứa cũng bị anh kéo theo, cô hét thất thanh: “Anh sao thế? Anh…”
La Vũ thở gấp, cơn đau dữ dội làm mặt anh trắng bệch, run lên trong vô thức. Chỉ trong khoảnh khắc, nước mắt Vưu Minh Hứa trào dâng, cô vươn tay bịt chặt miệng vết thương của anh nhưng máu vẫn chảy không ngừng.
Cô ngẩng đầu thấy vài người đứng trong rừng cây. Kẻ dẫn đầu chính là Hình Diễm Quân, anh ta cầm súng, dù nhếch nhác song gương mặt lại hiện rõ vẻ quyết tuyệt pha trộn cùng đau khổ. Phía sau còn có thêm ba, bốn kẻ khác, đầu tóc ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc. Những người Hình Kỷ Phục giữ lại cho con trai tất nhiên đều là tinh anh, họ bảo vệ anh ta chạy trốn đến đây.
Họ có tám người, vài khẩu súng, Vưu Minh Hứa chỉ có một khẩu súng và một La Vũ đang bị thương nặng. Nhưng cô không để ý được gì nữa, lập tức cởi áo khoác ngoài buộc vết thương cho La Vũ, rồi lại dùng tay đè chặt miệng vết thương, nói: “La Vũ, anh phải kiên trì! Cứu viện sẽ đến ngay, anh kiên trì cho tôi!”
La Vũ nằm trong lòng cô thở gấp mấy hơi. Lúc này tầm mắt anh đã mờ, những gì anh có thể thấy là bầu trời u ám xám xịt, có cây, còn có cả đường nét mờ nhạt của người con gái ấy. Đầu anh cũng dần nặng trĩu, mụ mị, bỗng không biết bản thân đang ở nơi nào.
Thế nên anh cười nhẹ, nói: “Vẫn là cần… em thay anh… nhặt xác…”
Tim Vưu Minh Hứa quặn thắt khi nhìn thần sắc của anh, mọi chuyện từ trước đến nay giữa cô và anh ồ ạt kéo về, cô bỗng khó chịu tột cùng, anh buồn tủi nhường nào? Người cảnh sát nằm vùng này đã luôn phải sống ấm ức bao nhiêu? Cô hét lên: “La Vũ, anh không được chết! Tôi đưa anh đi! Tôi đưa anh đi! Quay về đội cảnh sát, anh đến tổ chúng tôi, có nghe thấy không?”
Anh nôn một ngụm máu, yếu ớt nói: “Được thôi…”
Nước mắt Vưu Minh Hứa tuôn rơi, cô không biết phải làm thế nào, vô thức ôm chặt người đàn ông mình đã ghét ròng rã suốt mấy năm nay vào lòng.
La Vũ ngửi thấy hương thơm trên người cô, thứ mà anh chưa từng thực sự có được. Anh đột nhiên cũng thấy vô cùng khó chịu, khó chịu còn hơn cả việc cái chết đang ập tới, tâm trạng đó đè nén khiến người ta không thể hít thở. Anh nằm trong lòng cô, hít một hơi sâu, dùng chút ý chí còn sót lại và thanh âm chỉ hai người nghe được nói khẽ: “Bọn chúng nhiều người… đừng phản kháng… Hình Kỷ Phục sẽ không giết em… đợi cứu viện…”
Vưu Minh Hứa nghẹn ngào: “Tôi biết… Anh đừng nói nữa, giữ sức, có nghe không?”
La Vũ nói: “Anh phải nói… tầng đáy hộp… của sợi dây chuyền kia… là chứng cứ Quách Hưng dùng mạng đổi về… Anh phải bắt Hình Kỷ Phục… sợ đánh rắn động cỏ, không giao… để sau này… giao cho cấp trên…”
Mặt Vưu Minh Hứa đẫm nước mắt, cô ra sức gật đầu.
La Vũ thở nhẹ một hơi, sau đó Vưu Minh Hứa cảm nhận được môi anh đặt một nụ hôn rất nhẹ rất nhẹ lên má cô, hoặc có lẽ chỉ là khẽ chạm một chút mà thôi. Vưu Minh Hứa cúi đầu, cô thấy La Vũ từ từ khép mi, hai hàng nước mắt lăn xuống từ hốc mắt anh, thế rồi cánh tay anh hạ xuống, rời khỏi vòng ôm của cô.
Hết chương 243