Hình Kỷ Phục quay đầu nhìn cô, Vưu Minh Hứa biết nhưng không để ý.
“Minh Hứa.” Ông ta cất tiếng, giọng khàn khàn, “Là bố làm liên lụy đến con.” Đến chính bản thân ông ta cũng không nhận ra bản thân nhìn Vưu Minh Hứa bằng ánh mắt có bao nhiêu dịu dàng và đau xót.
Vưu Minh Hứa nói: “Ông không phải bố tôi, đừng tự mình đa tình, tôi cũng không phải bị ông liên lụy. Tôi vốn là đến để bắt ông.”
Hình Kỷ Phục im lặng vài giây, nói: “Năm đó là bố có lỗi với mẹ con. Nhưng trong lòng bố…” Ông ta không nói tiếp nữa. Vưu Minh Hứa chán ghét vô cùng, lạnh giọng: “Ông im đi!”
Quách Phi Vanh nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng vô tình khi nhìn Hình Kỷ Phục.
“Không nghe thấy con bé bảo ông im miệng à? Ông có tư cách gì nhắc đến cô ấy?” Quách Phi Vanh nói.
Hình Kỷ Phục và Vưu Minh Hứa đều ngơ ngác.
Quách Phi Vanh cười nói: “Tôi nhớ rõ mọi tội lỗi ông phạm phải trong suốt những năm qua. Đợi đến khi tôi thực hiện hình phạt dành cho ông, cô ấy ở dưới đó biết được chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Bao nhiêu sóng to gió lớn như đều trào lên trong lòng Vưu Minh Hứa, hắn đang nói gì cơ? Kẻ đứng đầu của tổ chức trừng phạt này sao có thể nhắc đến người đó như vậy?
Hình Kỷ Phục nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đẽ, u ám của Quách Phi Vanh. Ông ta chợt trợn trừng mắt, người trước mặt dù vẻ ngoài đã khác, kém xa chàng thanh niên anh tuấn ngày trước song đường nét vẫn vậy, hơn nữa đôi mắt tràn đầy ý hận đó rõ ràng chẳng hề thay đổi.
“Cậu là… thằng nhóc năm đó luôn quấn lấy cô ấy! Là cậu!”
Vưu Minh Hứa thảng thốt.
Quách Phi Vanh cười hừ một tiếng, không phủ nhận.
“Cậu là…” Hình Kỷ Phục gần như lục tìm cái tên mới chỉ nghe hai lần tận nơi sâu thẳm trong ký ức, “Cậu là… Ân Trần!”
Vưu Minh Hứa hãi hùng, một lần nữa ngẩng đầu nhìn Quách Phi Vanh. Ấy vậy mà cô thực sự đã nhận ra vài nét giống Ân Phùng từ hắn, đặc biệt là cặp mắt.
Ân Trần? Hóa ra hắn là Ân Trần?
Vì sao Hình Kỷ Phục lại biết Ân Trần?
Hơn nữa vì sao… khi người này nhắc đến mẹ cô Hình Kỷ Phục mới nhận ra?
Tên nhóc… khi đó… quấn lấy bà ấy?
Vưu Minh Hứa bỗng thấy lưng toát mồ hôi lạnh.
Quách Phi Vanh dùng tay đỡ trán, chợt cười mãi những tiếng ha hả như thấy được một câu chuyện hết sức nực cười.
Thế rồi Vưu Minh Hứa đã chứng kiến một cảnh tượng vô cùng quái dị.
Từ hai bên má, Quách Phi Vanh kéo rách một lớp tựa như keo đặc, rồi lấy khăn ướt lau vùng xương trán, rồi lại tiếp tục xé thêm hai thứ gì đó nữa, cuối cùng, bắt đầu từ vùng cổ, một lớp cực mỏng gần như trong suốt bị kéo xuống khỏi toàn bộ gương mặt.
Trong đội cảnh sát cũng có người giỏi hóa trang, có thể khiến một anh chàng từ thanh tú biến thành một gã râu ria bặm trợn, từ nam thành nữ. Nhưng kỹ thuật giả trang của Quách Phi Vanh rõ ràng rất cao siêu. Sau khi kết thúc một loạt hành động vừa rồi, hắn chậm rãi ngẩng đầu.
Tính theo thời gian, Ân Trần ít nhất cũng khoảng 40 tuổi rồi, nhưng người đàn ông trước mắt cùng lắm cũng chỉ khoảng 35 tuổi. Thực ra vẫn là đường nét khuôn mặt của Quách Phi Vanh, song da thịt trắng hơn rất nhiều, gò má cũng gầy hơn một chút. Hàng lông mày dày cộp trước đó sau khi bị lột bỏ đã trở nên thanh tú rất nhiều. Vẻ ngoài này càng thêm giống Ân Phùng.
Vưu Minh Hứa cũng đã xem qua ảnh của Ân Trần hai lần, hiện giờ cô có thể chắc chắn rằng người đàn ông trước mặt chính là Ân Trần!
Một ý nghĩ vụt lên như chớp trong đầu cô: Ân Phùng từng ám thị người đứng đầu tổ chức kẻ trừng phạt và anh chảy chung một dòng máu. Mục đích của đối phương không chỉ muốn hủy hoại Ân Phùng, mà còn phải đọ tín ngưỡng thiện ác với anh.
Hai anh em sinh ra đã cùng chảy dòng máu tội ác song lại bước đi trên hai đường hoàn toàn khác biệt. Họ đều muốn chứng minh điều bản thân theo đuổi mới là chân lý.
Nếu những năm vừa qua Ân Trần luôn hóa thân thành Quách Phi Vanh mai phục bên Hình Kỷ Phục, ẩn nấp trong tổ chức tội phạm, vậy thì tất cả đều đã có lời giải đáp. Vì sao nhiều năm như vậy mà anh ta không xuất hiện; vì sao có tài lực để nuôi dưỡng một nhóm sát thủ; thậm chí anh ta ẩn nấp trong một tổ chức như vậy thì việc tìm kiếm, huấn luyện, tổ chức hành động của kẻ trừng phạt cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Tội ác biến thái lẩn trốn trong tội ác của nhân tính, bóng tối ẩn giấu trong bóng tối, sao có thể dễ dàng phát hiện được đây?
Vưu Minh Hứa nhìn người trước mặt, anh ta lớn hơn Ân Phùng mười mấy tuổi, là anh ruột của Ân Phùng.
Suốt những năm qua, anh ta đùa giỡn cùng tội ác, nhân tính, thậm chí là tội phạm.
Năm đó, giữa anh ta và Hình Kỷ Phục, còn cả mẹ cô có mối quan hệ vô cùng sâu xa.
Vưu Minh Hứa chợt nhớ lại bức tường dính ngập ảnh mình mà cô từng nhìn thấy khi vào trong căn nhà của những kẻ trừng phạt, một ý nghĩ quái dị dâng lên trong lòng: Những bức ảnh đó thực sự chỉ có Cố Thiên Thành chụp thôi sao?
Ân Trần dường như rất vừa lòng trước sự kinh ngạc của hai người họ. Anh ta nhìn Vưu Minh Hứa trước, nói bằng giọng không nóng chẳng lạnh: “Thực ra tôi nên gọi cô là em dâu.”
Vưu Minh Hứa im lặng.
Ân Trần cũng không để bụng mà quay sang nhìn Hình Kỷ Phục. Vẻ bề ngoài này dù có chút khác biệt so với chàng trai của hai mươi năm trước song Hình Kỷ Phục có thể lập tức chắc chắn rằng người này chính là cậu trai đó.
Mười năm trước, người kia vẫn sống, Vưu Minh Hứa mới chỉ 8 tuổi.
Năm đó, cô ấy vẫn còn là cảnh sát, mỗi ngày không ăn không ngủ vất vả điều tra án, tựa như vắt kiệt sức lực cho công việc.
Một năm đó, ông ta sớm đã lấy vợ sinh con theo lời gia tộc. Cô ấy chưa từng chịu gặp ông ta lấy một lần.
Có một ngày, thuộc hạ báo tin cô ấy đang làm gián điệp đứng đầu đường nhằm điều tra một vụ án giết người liên hoàn. Khu vực đó không thuộc phạm vi thế lực của ông ta nên không tiện nhúng tay, vì vậy ông ta nhíu mày.
Thuộc hạ còn nói, có một thằng nhóc sống cùng tòa nhà ổ chuột luôn quấn quanh cô ấy. Cô ấy dường như cũng rất quan tâm cậu trai đó.
Cậu trai đó tên Ân Trần, khoảng hai mươi tuổi, nhỏ hơn cô ấy khá nhiều. Nghe nói cậu nhóc cao lớn, đẹp trai, chỉ là không có công việc và thu nhập ổn định, là một tên lưu manh lang thang đầu đường xó chợ. Hình như vì trốn nợ nên mới sống trong tòa nhà đó. Nói chung, cậu ta chỉ là một kẻ thấp hèn như con sâu cái kiến mà thôi.
Sau khi Hình Kỷ Phục nhìn ảnh Ân Trần mà thuộc hạ gửi tới, đầu mày ông ta nhíu càng thêm chặt, nói: “Giết nó đi.”
Khi đó, Hình Kỷ Phục vừa dẹp xong đám kẻ thù trong nội bộ gia tộc, cả người đều thấm đẫm màu máu tanh nồng nặc. Vứt lại một câu này rồi cũng không hỏi lại xem thuộc hạ đã giải quyết xong Ân Trần hay chưa.
Bởi vì không bao lâu sau, cô ấy đã xảy ra chuyện.
……
Hình Kỷ Phục thu lại dòng ký ức, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Ân Trần nói: “Không thế nào cả. Về công, ông đáng lẽ phải chuộc tội cho những tội ác trùng trùng ông phạm phải suốt những năm qua từ lâu rồi. Về tư, mối hận cướp vợ vốn đã là ông chết tôi sống. Tôi muốn thế nào ông sẽ từ từ được biết. Ngày tháng còn dài.”
Vưu Minh Hứa lắng nghe, huyệt thái dương co giật mãnh liệt.
Lời nói của Ân Trần bộc lộ vài tầng nghĩa: Ngày tháng còn dài, với thủ đoạn biến thái của đám người đó, xem ra là sẽ từ từ đày đọa Hình Kỷ Phục.