Chờ Tôi Có Tội

Chương 250: Chương 250




Vưu Minh Hứa đau đớn quay đầu song chỉ thấy bóng đen đó nằm bẹp trong cỏ không còn động đậy. Mắt cô cay xè, nước mắt như có thể trào ra bất cứ lúc nào.

Thế nhưng xe Van mất khống chế rồi! Xe vốn đi rất nhanh, người lái bị bắn chết, chiếc xe ngay lập tức tông thẳng vào vách núi đá bên cạnh. Ân Trần gạt phăng thi thể gã lái xe, vươn tay đánh mạnh vào vô lăng.

Một tiếng rầm vang lên, nửa đầu xe đụng trúng vách đá, miễn cưỡng tránh khỏi kiếp tông thẳng cả xe vào vách núi. Chiếc xe ngừng hẳn, toàn bộ người trên xe đều đổ rạp người về phía trước rồi lại bị hất ngược trở về.

Vưu Minh Hứa choáng váng, vừa ngẩng đầu liền phát hiện đã có hai người đang cầm súng nhắm vào cô và Hình Kỷ Phục. Chúng quả nhiên là được rèn luyện rất bài bản.

Ân Trần cũng bị đập đầu vào vô lăng, chảy máu. Anh ta từ từ ngẩng đầu, dùng tay áo lau sạch máu trên mặt. Chiếc SUV kia đã đỗ ngay ngắn phía trước, chặn toàn bộ lối đi.

Cho dù Ân Phùng không chặn lối thì con xe Van này cũng đã thành đồ bỏ, không lái tiếp được nữa. Lớp bụi mù mịt dần tan, con đường núi chìm trong tĩnh lặng.

Không ai bước xuống SUV tựa như đang vô cùng kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ có hai luồng sáng của đèn xe huênh hoang rọi thẳng về phía kẻ trừng phạt.

Sau một hồi trầm mặc, Ân Trần bỗng bật cười: “Thằng em trai này của tôi đúng là càng ngày càng điên. Dám đổ cả máu vì cô đấy.”

Vưu Minh Hứa ngoan ngoãn không cất lời, im lặng quan sát tình hình.

Đám người này vừa xuống xe thì cửa chiếc xe đối diện cũng mở ra, người bước khỏi bóng đêm chính là Ân Phùng, Trần Phong, Quán Quân và Lão Cửu.

Đêm khuya, núi lặng, đường núi vô cùng nhỏ hẹp và đầy ổ gà, hoang vu không một bóng người. Đi sâu hơn nữa chính là khu rừng ngày càng rậm rạp và những vách đá ngày một dốc đứng. Hai nhóm người như thể đều mang khí chất tương đồng cùng thuộc về bóng đêm, đứng đối diện nhau mười mấy mét.

Vưu Minh Hứa nhìn thấy Ân Phùng ngay tức khắc. Anh mặc áo jacket chống đạn, dáng người thon gọn cao lớn, bên ngoài khoác thêm chiếc áo măng tô. Anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng đó như đang có ánh sáng bập bùng.

Bất kể chưa nắm rõ tình thế hiện giờ, cũng mặc kệ hôm nay liệu có thể trở về bên anh hay không, chỉ nhìn thấy người của anh là tim cô an ổn. Tai như nghe được anh đang nói như bao lần trước đó: Đừng sợ.

Ân Trần cũng đang nhìn người em trai của mình. Trong lòng anh ta, trước hết là yêu thích tựa như nhìn thấy một bản thân trẻ trung và ưu tú. Có điều, trong nỗi yêu thích lại thấp thoáng cơn kích động muốn được hủy hoại tư thái ngay thẳng và dập tắt ánh sáng trong mắt cậu em trai. Cảm xúc phức tạp này khiến Ân Trần thở hắt một hơi, nơi sâu thẳm trong cơ thể cuộn lên từng cơn kích động và hưng phấn.

Ân Phùng đứng từ xa nhìn Vưu Minh Hứa, thấy cô không bị thương, trái tim nôn nóng và bực dọc của anh cuối cùng mới chịu bình yên. Anh nhận ra cô có đôi chút mệt mỏi, mặt cũng có vết xước và vết bầm song đôi mắt vẫn sáng trong, có lẽ không gặp phải tổn thương gì quá lớn. Cô cũng đang nhìn anh, ánh nhìn bộc lộ nét dịu dàng và kiên định. Không cần nói bất cứ điều gì, anh đã hiểu điều cô muốn truyền đạt.

Anh lại đến rồi.

Đúng vậy, anh lại đến rồi.

Anh sẽ luôn đến bên A Hứa.

Ai cản đường, nguy hiểm thế nào đều không ngăn được anh.

Không đạt được mục đích, anh quyết không từ bỏ.

……

Quả như Vưu Minh Hứa dự liệu, vì phía Đinh Hùng Vĩ bất ngờ nhận được chỉ thị của cấp trên, vì không chỉ liên quan đến một cảnh sát nằm vùng vô cùng bí mật mà lực lượng cảnh sát được điều động cũng cực lớn, lên tới hơn trăm người, cho nên Ân Phùng và người của anh không được phép tham gia vào hành động lần này.

Có một vài chuyện Ân Phùng biết chừng mực, hiểu rằng bản thân không thể thay đổi được quyết định đó. Có điều Đinh Hùng Vĩ bảo đảm với anh hết lần này sang lần khác rằng ông cũng mới biết thân phận của người cảnh sát nằm vùng đó, hơn nữa cấp trên cũng đã từng đảm bảo người đó chắc chắn sẽ bảo vệ sự an toàn của Vưu Minh Hứa và những cảnh sát khác.

Sau khi sắp xếp toàn bộ nguyên nhân, diễn biến toàn bộ vụ án, Ân Phùng đại khái cũng đã đoán ra ai là cảnh sát nằm vùng. Ngoài nỗi kinh ngạc, anh còn kính phục người đó từ tận đáy lòng.

Chỉ là, Ân Phùng có thể đoán trước, sau khi mọi chuyện kết thúc e rằng sẽ lại có thêm một người cảnh sát cương nghị, đau khổ vì tình nhòm ngó tới bảo bối của anh. Cuộc chiến lớn đang tới, việc này tính sau. Dù sao thì bàn về ghen tuông hay tranh giành anh chưa thua bao giờ. Đến khi ấy để người đó ra chiêu, anh tiếp chiêu là được. Anh thậm chí còn sinh thêm chút hứng thú với người đó rồi đây.

Lúc bấy giờ, Ân Phùng chưa hay biết người đó đã hy sinh.

Dù lần phản công quy mô lớn này của cảnh sát đã loại nhóm Ân Phùng khỏi đội ngũ song Ân Phùng vẫn ở ngoài cầm súng tiếp ứng. Cảnh sát không cho anh biết kế hoạch cụ thể và tiến triển, không sao, có Quán Quân, bọn anh vẫn sẽ nắm rõ phương hướng điều động binh lực của cảnh sát trong lòng bàn tay. Nhưng núi rừng mênh mông, bọn anh không biết địa điểm hành động chính xác nên ngay từ sáng sớm hôm nay, Ân Phùng đã dẫn theo người liên tục di chuyển bên ngoài vòng vây để chờ đợi tin tức.

Khi máy theo dõi vị trí của Vưu Minh Hứa một lần nữa xuất hiên tín hiệu, nhóm Ân Phùng vừa hay cách đó không xa.

Ân Phùng lập tức ra lệnh để Quán Quân báo cáo tình hình cho cảnh sát, đồng thời đuổi theo tín hiệu của cô. Thế nhưng tín hiệu rất chập chờn, có thể biến mất bất cứ lúc nào. Bên cạnh đó, càng cách xa vòng vây sẽ càng đi sâu vào núi, vậy nên Ân Phùng biết có lẽ đã xảy ra biến cố to lớn nào đó.

Anh không thể đánh mất tín hiệu của Vưu Minh Hứa, cũng không thể tiếp tục chờ đợi cứu viện của cảnh sát, đến khi đó chỉ sợ kẻ trừng phạt đã chảy mất tăm mất tích. Ân Phùng lập tức quyết định tiến hành ngăn cản!

Nhưng đường núi dốc đứng, đối thủ hung tàn, lần hành động này tất nhiên vô cùng nguy hiểm. Sau khi mấy người cùng vạch ra kế hoạch khả thi nhất và phân công nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất, sắc mặt Ân Phùng rất không tốt. Anh nhìn mọi người, nói: “Có lẽ sẽ có người phải chết.”

Đồ Nha cất chất giọng ồm ồm nói: “Tôi không sợ chết! Tôi phải đi cứu cô Vưu.”

Tiểu Yến nói: “Em muốn chết từ lâu rồi. Nhưng nếu cứu được chị ấy, sao em lại thấy mình còn được hời nữa nhỉ?”

Những người còn lại đều im lặng, người lớn tuổi nhất là Lão Cửu cười hờ hờ: “Tên nào tên đấy đều treo chữ chết trên mồm, định làm anh hùng à? Loại người như chúng ta dù chết vì cảnh sát thì có được truy phong làm anh hùng liệt sĩ không? Ai dám chết, tôi ăn mặt kẻ đó, để các người chết không toàn thây!”

Ân Phùng bóp mi tâm: “Im miệng. Ai cũng không được chết!”

……

Ngăn cản đã thành công. Dù là đối đầu với kẻ trừng phạt hung hãn nhất song mọi người cũng đã liên tục đánh bại kẻ địch, mọi việc đều diễn biến như trong dự liệu của Ân Phùng, nhưng cái giá phải trả cũng rất nặng nề.

Vừa nghĩ đến Đồ Nha và Tiểu Yến không rõ sống chết, đầu mày Ân Phùng nhíu chặt, lồng ngực như muốn nổ tung và đau nhói. Chỉ khi chạm vào ánh mắt sáng ngời và dịu dàng của Vưu Minh Hứa, cảm giác ấy mới tạm thời chìm xuống.

Đối phương cảnh giác cao độ, đẩy Vưu Minh Hứa và Hình Kỷ Phục lên trước, bọn chúng đứng sau. Tầm mắt Ân Phùng dừng trên người đứng sau Vưu Minh Hứa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.