Sau đó cô liền nhìn thấy vẻ ngại ngùng, cúi đầu tự cười một mình, môi như sắp ngoác tận mang tai của anh. Trần Phong đứng cạnh cũng cười, cậu ta gật đầu cảm kích với cô.
Vưu Minh Hứa nghĩ, cặp chủ tớ này đúng là một người ngốc, một người điên*. Song có một người trợ lý như Trần Phong quả là một điều may mắn, nếu không chẳng biết hiện tại Ân Phùng phải tiếp tục cuộc sống ra sao. Rồi lại nghĩ, Ân Phùng trong quá khứ rốt cuộc là thế nào? Anh thật biết cách thu phục lòng người, tìm một người trợ lý mà cũng tài cán như thế.
*Vì tên Trần Phong đồng âm với từ ‘người điên’.
Nếu đã quyết định “sống chung” với Ân Phùng, Vưu Minh Hứa cũng không còn băn khoăn gì nữa. Cô vốn một thân một mình, trong nhà cũng không có thứ gì không thể để người ta nhìn thấy. Cô chỉ nói một câu: “Đi làm đây” liền ra ngoài. Còn lại, bọn họ muốn làm sao thì làm.
Trần Phong văn vẻ lịch sự gật đầu: “Đi đường cẩn thận, công việc thuận lợi.”
Ân Phùng gần như ngay lập tức chạy ra cửa. Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn anh tại góc cua. Anh cứ tĩnh lặng nhìn cô như vậy, người dán vào cánh cửa hệt như chú chó giữ nhà, chỉ còn thiếu một cái đuôi sau lưng mà thôi.
Cuối cùng, Vưu Minh Hứa vẫy tay, nói: “Nghe lời.” Ngừng một chút lại nói tiếp: “Đợi tôi về.”
Anh gật đầu, nở nụ cười ngọt lịm, thuần khiết đến chết người.
Vưu Minh Hứa ngoảnh mặt đi, rốt cuộc cũng cười.
——
Phụ huynh đi rồi, hai kẻ chủ tớ ăn ý thở phào nhẹ nhõm.
Trần Phong nói: “Em gọi người vào đây.” Ân Phùng gật đầu.
Trần Phong gọi một cuộc điện thoại, cánh cửa phòng liền bật mở. Mấy nhân viên vận chuyển bước vào, lặng lẽ kê khiêng những đồ không cần thiết trong gian phòng trống của Vưu Minh Hứa sang căn nhà cách vách. Người nhân viên vệ sinh đi vào dọn dẹp, thu xếp việc nhà.
Họ chuyển chiếc giường trẻ con, tủ quần áo cho thanh thiếu niên nhãn hiệu đẳng cấp quốc tế đã được mua sẵn từ hôm qua cùng đồ dùng của Ân Phùng vào phòng. Mọi công việc được tiến hành đâu vào đấy dưới sự chỉ đạo của Trần Phong.
Ân Phùng đứng xem cảm thấy cực kỳ nhạt nhẽo. Trần Phong mở chương trình thiếu nhi cho anh xem, vậy mà hôm nay anh cũng không có quá nhiều hứng thú. Anh lượn đi lượn lại trong nhà, hứng chí bừng bừng, quan sát tỉ mỉ từng nơi lưu dấu vết trưởng thành và sinh hoạt của Vưu Minh Hứa.
Độc thân, sống một mình, mất mẹ, lớn lên trong gia đình đơn thân. Tính cách ngoài cứng trong mềm, nhìn có vẻ kiên cường sành sỏi song thực chất rất đơn thuần. Ý thức tự bảo vệ rất mạnh.
Không biết vì sao, những lời này bỗng bật lên trong đầu anh.
Anh lười không muốn đoái hoài, nghịch ngợm một hồi trong phòng khách lại bắt đầu lẩn vào phòng ngủ của Vưu Minh Hứa. Sáng sớm nay anh đã từng bước vào đây, nhưng mới thổi hơi được có một phút đã bị cô phát hiện, thẹn quá hóa giận đuổi anh ra ngoài. Nghĩ đến đây, Ân Phùng cười khẽ, trái tim rung động nhìn chiếc chăn gấp gọn vuông vắn trên giường.
Anh yên lặng một chốc, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, sau đó khẽ khàng nằm lên giường, thứ cảm giác như đi hành hương cầu khấn lọt vào trong tim. Trên giường quả nhiên còn lưu lại hương vị thanh đạm, thơm tho phảng phất của người con gái. Anh nhắm mắt nằm một lúc, trong não bộ tái hiện hình ảnh nổi cáu mấy lần liên tục ngày hôm nay của cô, nhưng cuối cùng luôn nở nụ cười, còn có dáng vẻ vẫy tay tạm biệt anh nữa. Một góc nào đó nơi lồng ngực anh bỗng như bị ai đó gõ nhẹ.
Thực ra anh biết hiện giờ mình đang bệnh, không thông minh tài giỏi như hồi trước, là một mối phiền phức lớn. Anh cũng biết bản thân không thân thích với cô, muốn sống trong nhà cô là một yêu cầu vô lý.
Nhưng cuối cùng cô cũng đồng ý rồi.
Lần nào cô cũng nhân nhượng anh.
Cô thực sự… quá quá tốt. Lớn mạnh, lại đáng tin, dễ mềm lòng, còn cực kỳ đáng yêu.
Ân Phùng chỉ muốn ôm gối cô lăn lộn, trên thực tế, anh cũng đã làm như vậy. Sau khi lăn mấy vòng liền, anh ôm chặt chiếc gối trong lòng, chân tay quấn chặt lấy nó, nhắm mắt, đầu cũng rúc lên gối, chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào dồn dập mà kì diệu không nỡ rời xa.
Hết chương 31