Hai người vốn khác biệt, cả một đời cũng chẳng thể đụng trúng nhau lúc này lại đứng cùng một chỗ, sống chung một nhà.
Vưu Minh Hứa đi tới búng lên trán anh: “Lại đang nghĩ lung tung gì đấy?”
Ân Phùng nhanh nhảu: “Không có gì.” Rồi mới lấy ra hai hộp cơm đưa cho cô.
Vưu Minh Hứa sững người. Thế cho nên, tên này cứ khom lưng mãi là để giấu hai hộp cơm trong lòng? Cô còn tưởng rằng anh đang tu luyện tư thế mới của Altman nữa chứ.
Cô nhận lấy, mở ra, bên trong là hai món ăn yêu thích cùng nửa hộp cơm nóng hôi hổi.
“Cảm ơn nhé.” Cô nói.
Anh lại ngoác miệng cười như hoa nở mùa xuân: “A Hứa không cần khách sáo với tôi!”
Vưu Minh Hứa cũng cười, vươn tay xoa đầu anh, song anh rõ là được nước lấn tới, nghiêng đầu cọ lấy cọ để tay cô không khác gì chú chó. Vưu Minh Hứa vỗ bốp xuống đầu anh, rút một chiếc ghế nhựa ở cửa tiệm ngồi xuống, dùng chân ngoắc đến sau lưng anh.
Chủ tiệm sớm đã nhận ra cô cảnh sát hình sự Vưu Minh Hứa nên chỉ cười cười. Hai người vai kề vai cùng ngồi, Vưu Minh Hứa cắm đầu ăn cơm, và lấy và đề hệt như một gã đàn ông. Ân Phùng ngồi im lặng, hai tay đặt trên đầu gối. Làn gió nhẹ thoảng qua, ánh mặt trời xán lạn. Vưu Minh Hứa ăn vội, không kịp nói chuyện. Kỳ lạ là Ân Phùng cũng im bặt, cô thấy như vậy rất rất tốt.
Chỉ mấy phút sau Vưu Minh Hứa đã xử sạch hộp cơm, cô đi rửa mặt lần nữa, cho dù vẫn chưa ngủ đủ giấc song tinh thần đã phấn chấn lên nhiều. Ngẩng đầu liền thấy Ân Phùng vẫn ngồi im một chỗ, hộp cơm đã được anh cho vào túi, treo lủng lẳng trên ngón tay. Người này rõ ràng rất cao to nhưng tư thế ngồi hệt như trẻ con, hai chân không chạm đất, cứ nhất quyết vắt trên thanh chắn ngang của chiếc ghế.
Vưu Minh Hứa không nhịn nổi vỗ đầu anh, mái tóc anh đen dày mềm mại rất thích tay. Cô nói: “Tôi đi đây.”
“A Hứa.” Anh nói, “Có phải chị luôn sống thế này không?”
Vưu Minh Hứa nhìn khuôn mặt nghiêng đầy tâm sự của anh, đáp: “Đúng vậy.”
“Vậy có phải……” Ân Phùng nói, “Cứ mãi như vậy, không ai đau lòng vì chị. Đói không người đưa cơm, buồn ngủ không ai ngủ cùng, giống như những việc tôi làm cho chị ban nãy ấy?”
Vưu Minh Hứa bỗng cảm thấy hơi chút mất mặt, liếc anh rồi không thèm đoái hoài nữa.
Anh nhấc cánh tay dài, cho dù đang ngồi vẫn dễ dàng chạm được tới tay cô, trong mắt chứa ý cười nhẹ, nói: “Sau này sẽ khác, sau này chị có tôi rồi.”
Ý cười trong vắt như làn nước suối trong tới đáy mà hồi nhỏ Vưu Minh Hứa đã nhìn thấy ở quê hương. Vưu Minh Hứa im lặng, không miêu tả được cảm giác trong tim lúc này. Giống như chợt có một mầm non xanh mướt trỗi lên và nói rằng sau này nó sẽ sinh trưởng tươi tốt trong trái tim vốn như miền hoang vu này vậy.
Thế nhưng cô đâu có cần mầm cây yếu ớt ấy che nắng cho cô.
Cô cười cười, hất tay anh ra, nói: “Chẳng biết lớn nhỏ gì cả.”
“Xì…” Anh nói, “Tiểu Phong Tử nói rồi, tôi lớn hơn chị những 4 tuổi cơ mà. Cậu ta nói đầu óc tôi hiện tại chưa khỏi nên mới có chút… hơi ngây thơ.”
Vưu Minh Hứa phì cười, cuối cùng vẫn ngứa tay ấn nhẹ trán anh một cái.
Anh bỗng nói: “Hay là chị đừng làm cảnh sát nữa có được không? Hình như tôi có rất nhiều tiền, cho dù hai chúng ta sau này không làm việc, chỗ tiền đó tiêu một đời cũng không hết. Tôi có thể nuôi chị.”
Những lời này chỉ khiến Vưu Minh Hứa thấy nực cười. Cô đáp: “Anh nuôi tôi? Vậy sau này tôi làm cái gì? Theo anh?”
Gương mặt trắng bóc của anh ửng đỏ, ngoảnh mặt sang một bên “Ừ” một tiếng khẽ khàng.
Vưu Minh Hứa càng thêm buồn cười, chậm rì rì hỏi một câu: “Nếu thế thật, tôi là thú cưng của anh? Hay anh là thú cưng của tôi?” Vừa dứt lời cũng thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, song cô mặc kệ.
Ân Phùng có cảm giác mơ hồ như ý nghĩ không quang minh chính đại nào đó của mình bị cô nhìn thấu vậy. Vành tai anh đỏ bừng, cúi đầu nói: “Tôi là thú cưng của chị là được rồi.”
Vưu Minh Hứa cười ngất, không biết vì sao, tâm trạng đè nén áp lực vì người này mà trở nên tốt vô cùng. Cô cười ha hả, cười mãi đến khi môi anh trề ra như sắp dỗi mới thở hắt ra, nói: “Ân Phùng, anh đã nhìn thấy chim ưng trên bầu trời chưa? Minh Hứa tôi chính là một trong những số đó. Anh cũng đã từng đấy. Cho nên chúng ta đều phải ra sức xòe tung đôi cánh, lưu luyến gì đất liền? Chỉ cần có thể bay lượn, cho dù gãy cánh trên bầu trời cao rộng kia tôi cũng bằng lòng.”
Ân Phùng nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen láy sáng ngời, như đã nghĩ thông suốt điều gì, anh gật đầu cái rụp: “Được!”
Cuộc điện thoại đến từ đồng nghiệp vang lên vào lúc Vưu Minh Hứa nở nụ cười: “Vưu tỷ! đã phát hiện tung tích Lý Tất Nhiễm, sáng ngày xảy ra án mạng cậu ta xuất hiện trên một con phố thương mại, cách rất gần vị trí hiện tại của chị! Những người khác cũng sẽ lập tức tới đó.”
Kết thúc cuộc gọi, Vưu Minh Hứa kéo mở cửa xe: “Đi đây.” Ai ngờ Ân Phùng lao ngay lên ghế phụ, ‘cạch’ một tiếng thắt xong dây an toàn. Vưu Minh Hứa nghiêm mặt: “Xuống xe, chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?”
Ân Phùng bất động.
Vưu Minh Hứa ấn mở dây an toàn, không nhiều lời đẩy anh xuống xe. Hai tay anh túm chặt cửa xe không chịu buông, người đàn ông dóc váng cao to lúc này không khác nào con côn trùng khổng lồ cuốn chặt người trong góc, anh nói: “A Hứa chị nói lời không giữ lời!”
Vưu Minh Hứa: “Tôi nói lời không giữ lời bao giờ!?”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt trong veo cố chấp: “Ban nãy chị mới nói sau này sẽ dẫn tôi bay cùng. Hiện tại tra án sao lại không dẫn tôi theo?”
Lồng ngực Vưu Minh Hứa lại dồn lên cảm giác uất nghẹn quen thuộc: “……Bà đây nói dẫn anh cùng bay bao giờ?!”
Hàm răng trắng tinh của người đàn ông cắn chặt môi dưới đầy đặn. Sau đó, mắt anh sáng lên, thoăn thoắt thắt lại dây an toàn, hơn nữa đôi bàn tay từng cầm bút song vô cùng linh hoạt bện dây an toàn thành sợi dây thừng rồi quấn quanh eo những mấy vòng liền, bộ dáng hệt như ‘heo chết không sợ nước nóng’, nhất quyết không chịu xuống xe.
Vưu Minh Hứa nhìn mà ngây dại.
Anh quấn như thế, Vưu Minh Hứa còn nghĩ chẳng biết có tháo ra được nữa không đây. Anh yên cả lòng, song thấy cô nhìn mình mãi thì chột dạ, cúi gằm đầu xuống, nhanh nhảu nói một câu: “Còn nữa, sáng nay tôi đã phân chia và ôn lại hết toàn bộ chuyên ngành “Tâm lý học tội phạm theo vùng địa lý”, giờ chị phải đi tìm người, tôi sẽ rất hữu dụng.”
Vưu Minh Hứa im lặng nhìn đồng hồ, đã lãng phí mất mấy phút rồi. Cô ngồi thẳng người, nhàn nhạt nói: “Ngồi cho vững, trả lại nguyên dạng cái dây an toàn cho tôi. Tới đó, tất cả phải nghe lệnh chỉ huy của tôi, không ngoan tôi sẽ một cước đá bay anh khỏi xe đấy.”
Hết chương 39