Ông chủ trầm tư, Vưu Minh Hứa lập tức “uy hiếp”. Quả nhiên ông ta tức khắc cười hớn hở: “Cô đừng vội, nhất định tôi sẽ phối hợp. Cậu này thường tới quán tôi, tối qua còn đến đây cùng bạn. Hiện giờ còn ở đây hay không thì tôi không rõ. Hay để tôi dẫn cô vào tìm một vòng? Đồng chí cảnh sát, đứa nhóc này phạm tội gì thế? Không có liên quan gì tới quán của tôi đó chứ?”
Vưu Minh Hứa không đáp, phất tay ra hiệu tự cô sẽ đi, rồi dẫn theo Ân Phùng bắt đầu tìm từng máy một.
Quán ba sáng rực ánh đèn, một đám con trai ngồi túm tụm trên chiếc ghế sofa rộng lớn lúc cười lúc mắng xem cuộc chiếc khốc liệt trên màn hình. Ân Phùng bị cảnh trò chơi thu hút, cứ nhìn vào đó mãi. Vưu Minh Hứa nhàn tản cất tiếng: “Nhìn mấy thứ đó làm gì? Anh không được phép chơi game.”
Ân Phùng cúi đầu: “Ồ.”
Chẳng mấy chốc Vưu Minh Hứa đã tìm hết toàn bộ mười máy nhưng đều không thấy người đâu. Trong đó có một máy đang bỏ trống. Hàng máy này giáp tường, còn có mấy chiếc ghế sofa cùng vài bộ bàn ghế. Một người cao gầy đắp chiếc áo khoác nằm trên sofa, mặt quay vào phía trong.
Vưu Minh Hứa đi tới vỗ vai người đó. Cậu ta mơ màng quay đầu lại, khuôn mặt trắng mịn thanh tú ấy không phải Lý Tất Nhiễm thì còn ai vào đây nữa?
Vưu Minh Hứa thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, song chẳng rõ là vui mừng hay buồn phiền phẫn nộ. Bao nhiêu lực lượng cảnh sát hiện tại đang tìm kiếm cậu ta, thậm chí đã chuẩn bị cả công tác truy nã hung thủ. Chỉ vì sợ cậu thiếu niên này rơi vào tay kẻ ác mà cảnh sát gần như đã lật tung cả thành phố, muốn giành giật lại từng giây từng phút để cứu lấy mạng sống của cậu ta. Ấy vậy mà tên này rúc trong đây nằm ngủ?
Vưu Minh Hứa: “Đứng dậy.”
Lý Tất Nhiễm bất mãn: “Chị là ai thế?”
Vưu Minh Hứa giơ tấm thẻ cảnh sát lên, báo số hiệu bản thân, sau đó nói: “Nhà dì cậu xảy ra chuyện, giờ thì đi theo tôi.”
Lý Tất Nhiễm ngây ra rồi đứng dậy, giọng nói run run: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đi theo tôi thì biết.”
Lý Tất Nhiễm cầm áo khoác đi theo cô, bỗng có một người đàn ông điển trai nhảy xen vào giữa cậu và chị cảnh sát xinh đẹp. Lý Tất Nhiễm tưởng anh cũng là cảnh sát, ai ngờ anh đẹp trai chợt quay đầu trừng mắt với cậu.
Lý Tất Nhiễm: “……”
Ân Phùng cảm thấy kiểu thiếu niên ấu trĩ thế này đáng ghét chết được, không cần biết cậu ta có vai trò gì trong vụ án mạng, nhưng sao có thể nằm ngủ trong quán net chứ? Hại A Hứa của anh phải đi tìm suốt ngày suốt đêm, không được ăn cơm không được ngủ!
Ba người ra khỏi quán net, Vưu Minh Hứa để Lý Tất Nhiễm ngồi lên xe rồi đi sang một bên gọi điện cho đồng nghiệp. Nhận được tin cậu nhóc bình an vô sự, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Vưu Minh Hứa dặn dò cho người tới quán net tìm kiếm chứng cứ, còn cô đưa Lý Tất Nhiễm về Đồn cảnh sát, xem cậu ta có muốn gặp mặt người thân đã mất hay không. Hơn nữa, bố mẹ và dượng của cậu có lẽ cũng sắp tới nơi rồi.
Ngồi lên xe, Vưu Minh Hứa nhìn qua kính chiếu hậu phản chiếu hình ảnh Lý Tất Nhiễm ở băng ghế sau. Cậu ta dường như rất hiếu kỳ với xe cảnh sát, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, còn vươn tay sờ mó. Ân Phùng thì ngây ngốc quay mặt ra ngoài cửa xe, chẳng biết là anh lại đang lạc vào cõi tiên nào nữa.
Xe đi được một lúc, có lẽ đã hết hiếu kỳ, bắt đầu cảm thấy nhàm chán, Lý Tất Nhiễm đổ người về ghế trước nói: “Chị là cảnh sát thật à? Xinh quá.”
Vưu Minh Hứa không đoái hoài.
Ân Phùng trên ghế phụ ngoảnh đầu nhìn thẳng Lý Tất Nhiễm, giọng vừa lạnh vừa cứng nhắc: “Chị ấy xinh đẹp liên quan quái gì đến cậu!”
Vưu Minh Hứa cười nhếch mép.
Lý Tất Nhiễm nhún vai, rốt cuộc cũng chỉ là một cậu bé không giỏi võ mồm, cậu ta ngồi về chỗ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc sau nở nụ cười tự giễu.
Vưu Minh Hứa rũ mắt, cô cảm nhận được Lý Tất Nhiễm ngồi ghế sau không ngừng rung chân, rung mãi rung mãi.
Qua một lúc nữa, Lý Tất Nhiễm lấy điện thoại chơi game, còn để âm thanh ngoài phối hợp cùng tiếng hô hoán của bản thân: “Aiyo fuck! Đánh nó đánh nó! Lên nè, đm…..”
Vưu Minh Hứa im lặng lái xe, trong xe chỉ còn lại tiếng nói của một mình Lý Tất Nhiễm. Ân Phùng quay đầu vươn cổ muốn ngó xem. Lý Tất Nhiễm phát hiện được cười đắc ý né người, không để anh nhìn.
Vưu Minh Hứa: “Ân Phùng, ngồi hẳn hoi.”
Ân Phùng ngậm ngùi thu cổ lại.
Vưu Minh Hứa nói: “Đã nói anh không được phép chơi game rồi đó. Không được nhìn nữa.”
Ân Phùng gảy khay đựng đồ: “Vì sao?”
Vưu Minh Hứa nhất thời không biết hồi đáp thế nào, Ân Phùng mà chìm trong trò chơi thì chẳng phải tốt hơn sao, vừa có thể giết thời gian, cô cũng không còn bị anh quấn lấy nữa.
Nhưng mà, chơi game không tốt.
Cô lạnh nhạt nói: “Không được là không được, tôi không thích.”
“Ồ.” Ân Phùng nói, “Vậy tôi không xem nữa, sẽ không xem nữa đâu.” Nói xong còn bịt chặt mắt lại, ngồi im bất động.
Vưu Minh Hứa kéo tay anh xuống: “Không cần bịt, ngồi ngay ngắn là được rồi.”
Người vẫn ngồi phía sau chơi game bỗng cười thành tiếng, lẩm bẩm như đào ra được bí mật nào đó: “Ai yo yo, hóa ra là thế, hóa ra là thế à hi hi……”
Vưu Minh Hứa liếc xéo cậu ta qua chiếc kính chiếu hậu. Trong lòng không khỏi ôm ý nghĩ những đứa trẻ đang lớn đều đáng ghét như vậy sao?
Đường đến Cục cảnh sát đi qua nhà Vưu Minh Hứa. Cô ngừng xe nhìn Ân Phùng, hạ giọng nói: “Hôm nay đã dắt anh đi cùng cả nửa ngày trời, thỏa mãn rồi chứ? Về ngủ trưa đi.”
Ân Phùng lọ mọ tháo dây an toàn, lọ mọ đẩy cửa xe, lọ mọ nhấc chân lên.
Vưu Minh Hứa: “Nhanh lên!”
Anh cúi đầu đứng cạnh xe: “Vậy tối nay chị có về nhà không?”
“Không về.”
“Ngày mai thì sao?”
“Cố gắng hết sức.”
“Lái xe chậm chút, ăn ngủ đúng giờ giấc nếu không tôi sẽ rất lo lắng, ngủ cũng không ngon giấc.”
“…… Biết rồi.”
Vưu Minh Hứa lái xe rời đi, cảm giác như đá bay được con ốc sên đi vậy, cuối cùng cũng đến được với mẹ tự do rồi. Có điều cô vẫn nhìn thấy Ân Phùng đứng im bất động qua chiếc gương chiếu hậu.
Cô chỉ đi làm thôi, tại sao hôm nào cũng phải sướt mướt tạm biệt Ân Phùng thế nhỉ?
Vưu Minh Hứa tập trung lái xe, Lý Tất Nhiễm đặt điện thoại xuống, cũng ngoảnh đầu lại nhìn rồi nói: “Chị cảnh sát, anh ta là gì của chị vậy? Không phải là ông xã đấy chứ? Nơi này của anh ta……” Lý Tất Nhiễm chỉ lên đầu, “Có vấn đề à? Anh ta là thằng thiểu năng!”
Vưu Minh Hứa lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến cậu? Ngồi cho hẳn hoi!”
Từ nhà Vưu Minh Hứa đến Cục cảnh sát, Lý Tất Nhiễm yên tĩnh hơn nhiều, không chơi game nữa mà chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Khuôn mặt trắng mịn của cậu thiếu niên cuối cùng cũng tràn ngập tâm sự. Có mấy lần cô và cậu ta chạm mắt qua kính chiếu hậu, cậu như muốn hỏi gì đó, khóe môi mấp máy rồi lại im lặng.
Vưu Minh Hứa nghĩ: Cậu ta rốt cuộc vẫn là căng thẳng đó thôi. Vẻ bình tĩnh và ồn ào giả tạo dần sụp đổ theo khoảng cách càng ngày càng gần Cục cảnh sát.
Bước chân vào Cục, cậu thiếu niên dường như cũng bị không khí nghiêm túc khẩn trương trong đây lây nhiễm, đi sát sau lưng Vưu Minh Hứa, không dám thở mạnh.