Ân Phùng hỏi: “A Hứa, nghĩ ra chưa?”
Ngữ khí này của anh không khỏi khiến cô lườm nguýt, có cảm giác như thằng em trai luôn bị giẫm đạp dưới gót chân lại dám cả gan ngồi ngang vai ngang vế với bản thân vậy.
Cô bực bội hỏi lại: “Cái gì?”
Ánh mắt Ân Phùng sâu xa bất ngờ: “Sau khi giết người, hắn lôi xác vào phòng bếp, xếp chồng họ lên nhau, sau đó dùng bàn che dậy. Hắn ta không cần phải che giấu thân phận người bị hại, vì vậy tôi cho rằng hành vi này của hắn đại biểu cho sự sợ hãi và áy náy của hung thủ sau khi gây ra sự việc.”
Vưu Minh Hứa không lên tiếng. Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, những lập luận này của Ân Phùng có đạo lý nhất định. Mà cũng chính bởi vì hiểu được tâm lý này của hung thủ, dáng dấp mơ hồ của tên hung thủ dường như dần trở nên rõ ràng, cụ thể hơn.
“Vậy nên, khả năng hung thủ quen biết Tạ Huệ Phương càng lớn.” Ân Phùng nói, “Hắn nằm trong số những người đã điều tra, mọi người chắn chắn đã bỏ sót gì đó.”
Vưu Minh Hứa nhíu mày không nói chuyện.
Ân Phùng đột nhiên nở nụ cười tươi rói, nói: “Tất nhiên, vẫn còn một loại khả năng vô cùng nhỏ – cũng giống như A Hứa nói đó, hắn là kẻ lạ mặt. Cho dù không hoàn toàn là một sát thủ có năng lực tổ chức, cũng chưa hiểu rõ bản thân mưu cầu thứ gì, song hắn vẫn mang một tâm lý văn vẹo ở một mức độ nhất định.
Tạ Huệ Phương là mục tiêu hắn tỉ mỉ lựa chọn. Hắn đặt mọi loại cảm xúc như thù hận, sợ hãi và áy náy của bản thân lên Tạ Huệ Phương. Nói cách khác, hắn coi Tạ Huệ Phương thành một người có thù hằn với bản thân rồi giết chết chị ta. Tạ Huệ Phương chỉ có tác dụng thế thân. Có lẽ trong hiện thực cuộc sống, hắn không thể phản kháng người bản thân thù hận.”
Tâm tư Vưu Minh Hứa dường như cũng chìm trong hình tượng mà Ân Phùng miêu tả, một khuôn mặt tối tăm, hung ác, sợ hãi và đè nén như đang hiện lên trước mắt cô. Mà khi cô ngẩng lên, đập vào mắt cũng là một gương mặt xa lạ.
Vẫn là mái tóc bồng bềnh, ngũ quan sắc nét đẹp đẽ, nhưng có lẽ do quá hưng phấn, khóe môi Ân Phùng cong lên một nụ cười, ánh mắt sáng lên, tinh tường và lão luyện.
Vưu Minh Hứa sững sờ.
Cô biết trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy bản thân đã nhìn thấy người đàn ông đó.
Song ánh mắt phức tạp hiện tại của Vưu Minh Hứa khiến não bộ Ân Phùng lập tức thoát ly khỏi vụ án, sao anh bỗng cảm thấy ánh mắt A Hứa nhìn mình kỳ lạ vậy nhỉ. Thế là anh nhấc tay, nhéo một bên má cô, khẽ kéo ra.
“Đau.” Vưu Minh Hứa nói trong vô thức.
Anh đau đáu nhìn cô. Vưu Minh Hứa hồi thần, đập tay anh xuống. Anh cúi đầu cười hỏi: “Có cần nhéo mặt tôi không?” Sau đó vươn đầu tới.
“Không thèm!”
Lòng Vưu Minh Hứa nhẹ nhõm khi nhìn thấy dáng vẻ ngờ nghệch quen thuộc của anh. Nhưng bỗng có một tia phiền muộn dần len lỏi trong thâm tâm cô. Có lẽ vì muốn thoát khỏi tâm trạng ấy, cô nói tiếp: “Nếu giống như anh nói, khả năng người quen gây án vẫn lớn hơn. Nhưng tất cả những người liên quan chúng tôi đều đã điều tra toàn bộ. Không ai có đủ động cơ gây án.”
Ân Phùng lắc đầu, nói: “Hoàn cảnh trưởng thành và trạng thái tâm lý của mỗi người đều khác nhau, mọi người cho rằng chỉ là một việc rất nhỏ không đủ hình thành động cơ, nhưng đối với người có trạng thái tâm lý đè nén đã lâu, việc nhỏ nhặt đó có thể bị phóng đại tới mức cực hạn, đủ để hắn ta bỏ mặc tất cả điên cuồng giết chóc.”
Vưu Minh Hứa cúi đầu trầm tư.
Ân Phùng nhìn thẳng vào cô một hồi, lại vươn đầu tới, nói: “Xem ra tôi thông minh thật mà, còn chị thấy sao?”
Vưu Minh Hứa đáp lời một cách khách quan: “Cũng được.”
Anh chớp chớp mắt, sau đó đứng thẳng người tiếp tục bước về phía trước, vừa đi vừa đá những viên đá nhỏ dưới chân, đôi mắt ngậm ý cười nhẹ nhàng.
“Vậy tôi của hiện tại có phải rất hữu dụng với chị không?” Anh nói, “Chị không phải nuôi tôi một cách tốn công vô ích?”
Vưu Minh Hứa không ngờ anh còn nhớ chuyện vụn vặt thế này, ngày hôm đó chẳng phải anh rất hùng hồn nói cô nuôi anh trước mặt bao nhiêu người đó sao?
Cô cũng cười, cố ý trêu chọc anh: “Hữu dụng hay không còn phải tiếp tục dùng mới có thể kết luận.”
Anh không lên tiếng nữa.
Vưu Minh Hứa xoa đầu anh, nói: “Trêu anh đó, anh rất hữu dụng, rất nhiều điều anh nói tôi đều không hiểu. Hơn nữa tôi không nuôi anh, anh đều dùng tiền của mình để tiêu. Chẳng phải anh biết bản thân có rất nhiều tiền đó sao?”
Ân Phùng ngừng bước.
Vưu Minh Hứa cũng đứng lại.
Anh bỗng cầm một tay cô, cúi đầu, nhắm mắt, cọ cọ gương mặt trong lòng bàn tay cô. Vưu Minh Hứa sững người, người đàn ông trước mặt quá mức anh tuấn sạch sẽ, anh cúi người trước cô như chuyện ‘thiên kinh địa nghĩa’. Lòng bàn tay không ngừng truyền đến cảm giác ngưa ngứa mềm mại, dần dần, từng chút cảm giác vụn vặt như một ngòi lửa cháy rực từ tay về đến trái tim, như có thứ gì đó bùng nổ trong tĩnh lặng. Vưu Minh Hứa rút tay về, gằn giọng: “Anh làm gì đó?”
Ân Phùng ngẩng đầu với dáng vẻ ngờ nghệch: “Chị…không muốn xoa xoa tôi sao? Ban nãy chị còn khen tôi như thế cơ mà.”
Vưu Minh Hứa im lặng một chốc, thần sắc bình thường tiếp tục bước về phía trước. Ân Phùng lập tức đuổi theo, anh lại quên bẵng chuyện ban nãy, bắt đầu vui vẻ trở lại, đôi chân dài nhảy chân sáo đến bên cạnh cô. Có lúc cố ý kéo lọn tóc đuôi ngựa của cô sau đó co giò chạy mất. Thấy cô không đoái hoài thì lại chạy về. Có lúc cố ý tụt hẳn phía sau, đợi cô mất hết kiên nhẫn quay đầu, anh mới cười tươi rói, làm ra tư thế của vận động viên chạy cự ly ngắn đuổi tới cạnh cô.
Bước chân vốn nhanh thoăn thoắt, đầu không ngoảnh lại của Vưu Minh Hứa cứ thế bị anh làm cho sắp không bước tiếp được nữa. Cô bỗng thấy như đang quay trở lại thời bị thằng nhóc trẻ trâu của lớp bên cạnh quấy rầy……
Cho đến khi sắp về tới nhà, Ân Phùng cuối cùng cũng ‘hết cơm’, yên lặng đi bên cạnh cô. Một lúc sau anh nói: “A Hứa, chúng ta hứa rồi đấy nhé, sau này tôi đều theo chị phá án.”
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu ngắm nhìn những tòa nhà san sát nhau dưới ánh đèn, cười nói: “Anh không thể theo tôi mãi được.”
Anh cắn môi: “Vì sao?!”
Vưu Minh Hứa nói: “Bởi vì sẽ có một ngày anh tỉnh lại, sẽ khôi phục kí ức. Đợi anh nhớ lại tất cả, bệnh cũng hoàn toàn khỏi hẳn, hờ hờ, anh chắc chắn sẽ cắp đít chạy thẳng. Đến khi đó anh mới là người không thèm gặp tôi – người cảnh sát nhỏ bé đã chứng kiến mọi việc mất mặt của anh.” Nói xong cô liền bật cười.
Ngược lại, Ân Phùng không nặn nổi nụ cười, anh nhìn cô chốc lát, nói: “A Hứa tôi sẽ không như vậy. Cho dù tôi biến thành bộ dạng thế nào, đều sẽ không như vậy. Tôi sẽ mãi bên chị. Nếu như tương lai không làm được, tôi sẽ nhảy lầu cho chị coi.”
Vưu Minh Hứa nghĩ thầm, tôi cần anh nhảy lầu làm gì, tôi cần anh bên tôi mãi làm gì? Biết anh hiện tại căn bản không hiểu được tương lai, cô chỉ cười, đi về phía tòa nhà.
Anh trầm lặng bước theo, đi được một quãng lại nói tiếp, giọng điệu cứng rắn: “Tôi ban nãy đã đưa ra một quyết định.”
Vưu Minh Hứa: “Quyết định gì?”
Anh đi sát đến, bàn tay nắm chặt tay vịn cầu thang bên người cô, như rất nóng lòng đuổi theo: “Tôi phải đổi tên, không tên là Ân Phùng nữa. Tôi không giống với người hồi trước, miễn việc chị luôn thấy tôi sẽ biến thành vẻ đáng ghét của tên đó.”
Vưu Minh Hứa phì cười, hỏi: “Vậy anh muốn tên là gì?”
Anh nhìn vào mắt cô, nói: “Hai ngày nay tôi đã nghĩ tên, ‘Anh Tuấn’. Chị thấy tên ‘Vưu Anh Tuấn’ thế nào? Cùng họ với chị đó.”
Vưu Minh Hứa im lặng một khắc, ôm miệng nhịn cười, rốt cuộc vẫn bật ra thành tiếng, cuối cùng là dứt khoát cười ha hả. Ân Phùng thấy cô cười vui vẻ cũng không khỏi cười theo.
Đã rất lâu rồi Vưu Minh Hứa không còn cười sảng khoái như vậy, đến khi tới cửa nhà, cô đã cười mỏi cả miệng, vỗ vai anh nói: “Được, sau này tôi sẽ gọi anh là Anh Tuấn, Vưu Anh Tuấn.”
Ân Phùng nở nụ cười thỏa mãn, vui vẻ gật đầu.
Vưu Minh Hứa vừa cười vừa cởi giày vào nhà, đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên. Cuộc gọi đến từ Cục cảnh sát, cô lập tức nhấn nghe.
“Công xưởng cạnh núi Lộc Sơn vừa xảy ra án mạng!”