Chờ Tôi Có Tội

Chương 57: Chương 57




Anh lập tức tưởng tượng ra cảnh: Bản thân ngồi trên sofa, chân anh chắc chắn sẽ gác trên đùi Vưu Minh Hứa. Những ngón tay nhỏ nhắn, mềm mịn của cô sẽ nhẹ nhàng xoa bóp gan bàn chân anh. Cô đang cười, anh khẳng định sẽ thoải mái tột cùng.

Nghĩ đến đây, một dòng điện tê tê từ bàn chân len lỏi lên đùi, đâm thẳng vào bụng dưới. Anh cảm nhận được cảm giác căng phồng kì lạ, khiến người ta hưng phấn và nhộn nhạo, còn thêm chút không biết phải làm sao. Song không biết vì sao, tiềm thức anh hiểu rõ, tuyệt đối không thể để Vưu Minh Hứa biết. Vậy là anh nhịn đến đỏ mặt, tiếp tục ngó tây ngó đông tìm người.

Hai người vượt qua ngọn núi, một sơn cốc thênh thang rộng mở trước mắt, thảm có xanh rờn đáy cốc, mặt hồ phản chiếu từng gợn ánh trăng.

Toàn thân Vưu Minh Hứa ướt đẫm mồ hôi. Cô thở gấp, đứng trên sườn dốc chứng kiến cảnh đẹp mà lòng bỗng trống trải đến lạ. Ngược lại, Ân Phùng thấy nơi này rất thú vị. Hồ nước rất rộng, những đám cỏ nước mọc lên tua tủa, nhưng hiện tại chắc chắn Vưu Minh Hứa sẽ không cho anh nghịch nước… Anh tiu nghỉu.

Tầm mắt ngắm khắp hồ, anh khựng lại khi bắt gặp một bóng đen cạnh gốc cây: “A Hứa, đó có phải là người không? Hay là thứ gì?”

Vưu Minh Hứa nhìn theo phương hướng anh chỉ, quả nhiên là một bóng người cách họ khá xa nhưng vẫn có thể nhìn được bóng đen đó đang cử động. Vưu Minh Hứa lập tức ra hiệu cho Ân Phùng đừng lên tiếng, hai người từ từ tiến lại gần.

Ai ngờ người đó đứng đơ như khúc gỗ, hình như còn cúi đầu lau nước mắt. Thấy Vưu Minh Hứa sắp tiến tới gần bờ hồ, kẻ đó lao tõm xuống nước.

Vưu Minh Hứa lao ra khỏi lùm cỏ, đồng thời hét lên: “Ân Phùng, tìm cứu viện!” Chỉ hai ba bước cô đã chạy đến bên hồ, cũng lao xuống nước. Ân Phùng còn chưa kịp phản ứng, hai người đã biến mất, cả người anh bắt đầu bứt rứt khó chịu, không làm theo lời cô mà chạy thẳng đến ven hồ vươn cổ nhìn.

Mặt hồ mênh mông đen như mực. Vưu Minh Hứa đã nhảy thẳng vào đó cứu người, mặt nước chỉ còn lại bọt bong bóng. Ân Phùng hoảng loạn, toan nhảy theo. Song một ý nghĩ vọt vào bộ não: Anh không biết bơi.

Ôi thiên địa ơi anh không biết bơi! Sao bản thân anh hồi trước vô dụng thế! Gu thời trang kém cỏi, cũng chẳng có mắt chọn bạn gái. Hiện tại đến kĩ năng đơn giản nhất là bơi mà cũng không biết!

Sau đó, một cảnh tượng tự động nhảy vào đầu anh: Người đàn ông với cơ thể thon dài cân đối mặc quần bơi đeo kính bơi chìm nổi, sặc sụa trong làn nước. Ngươi đó vất vả vươn đầu ngoi lên, cánh tay bám chặt mép hồ, Trần Phong buồn cười mà không dám, đưa khăn bông tới. Người đàn ông đó – rõ ràng là chính anh, nở nụ cười nhàn nhạt, phất tay, nhảy lên khỏi mặt nước, còn cầm ly rượu nho bên cạnh rồi mất dạng, không học nữa!

Ân Phùng phồng má trợn mắt bực bội, phiền chết được, trách đi trách lại cuối cùng vẫn phải trách cái thân mình!

Chính lúc này, mặt hồ có động tĩnh, Ân Phùng căng mắt cũng chỉ nhìn được một góc mặt Vưu Minh Hứa, mái tóc dài dính bết trên khuôn mặt trắng bệch dưới màn đêm. Cô cũng nhìn anh, im lặng hít một hơi rồi lại ngụp đầu lặn mất.

Ân Phùng đứng ngây tại chỗ, hình ảnh ban nãy của cô khiến anh khó chịu. Anh nhớ lại khi còn ở Tây Tạng, Vưu Minh Hứa bị Cố Thiên Thành quật ngã trên nền đất, kề dao vào cổ. Còn anh dùng con dao cô đưa để giải thoát cho tất cả mọi người. Song bọn họ chỉ biết bỏ chạy giữ mạng. Khi đó Vưu Minh Hứa nằm trên đất, cũng dùng dáng vẻ điềm tĩnh nhìn con tin được giải cứu thành công.

Anh quyết định nhảy!

Ân Phùng khởi động chân tay, chuẩn bị tư thế nhảy xa. Dù đã hạ quyết tâm nhưng khi nhìn mặt nước dập dềnh trước mắt vẫn không khỏi run rẩy. Anh nhắm mắt, cắn răng, đang định lao xuống thì nghe được tiếng bước chân dồn dập phía sau.

Cứu viện đến rồi?

Đã nửa đêm canh ba, nơi thâm sơn cùng cốc không thể có người khác. Anh mở mắt, hứng khởi quay đầu.

Mấy bóng người nhảy vọt ra khỏi lùm cây.

———

Lưu Nhã Dục đã rơi vào hôn mê. Vưu Minh Hứa dùng sức kéo cậu ta ngoi lên mặt nước. Tên nhóc này ban nãy giãy giụa ghê người, suýt chút nữa kéo theo cả cô. Vưu Minh Hứa sức cùng lực kiệt, vừa bơi vừa kéo Lưu Nhã Dục về bờ.

Song cô sững sờ khi nhìn cảnh tượng trên bờ.

Dưới ánh trăng, mấy gã đeo mặt nạ đen ngòm vây quanh Ân Phùng, hai gã ấn anh quỳ trên đất, một gã cầm gậy sắt đứng sau anh. Ân Phùng giãy giụa, gã liền nện cây gậy xuống chân anh. Ân Phùng phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp, quỳ gục trên nền đất.

Anh ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô nhìn thấy phẫn nộ và đau đớn trong đôi mắt rưng rưng nhưng cố không để nước mắt chảy xuống của anh. Cõi lòng cô như bị thứ gì đó đập mạnh, trống rỗng lạ thường.

Tuy vậy cô chỉ ngừng lại mấy giây, bình tĩnh kéo Lưu Nhã Dục vào bờ.

Hai gã đàn ông khác đứng một bên quan sát. Vưu Minh Hứa vừa đẩy Lưu Nhã Dục lên, hai người đó liền tiến tới kéo cậu ta khỏi mặt nước.

Vưu Minh Hứa phủ phục trên bờ thở hồng hộc. Vừa ngẩng đầu, cây gậy sắt đã dừng trên cổ cô. Ân Phùng nhìn cô đau đáu: “A Hứa mau chạy đi.”

Vưu Minh Hứa chỉ im lặng quan sát bọn chúng. Chúng kề dao lên cổ Lưu Nhã Dục còn đang hôn mê.

Vưu Minh Hứa hỏi: “Các người muốn thế nào?”

Gã cầm gậy đáp: “Chẳng thế nào cả, thực ra chúng tôi cũng mong cô đây không nhúng tay, vì chuyện này không liên quan đến cô. Tên công tử bột này đã trộm đồ của ông chủ chúng tôi. Hôm nay tới đây là để đòi nợ.”

Ân Phùng trợn tròn mắt: “Các người nói láo, tôi không hề trộm đồ! Tôi không quen biết các người!”

Gã đó cười: “Tao nói mày trộm thì chính là mày trộm. Món đồ ông chủ yêu thích nhất mà mày cũng dám trộm.” Nói đoạn, gã nhìn Vưu Minh Hứa, “Xem ra phải dạy một bài học thì các người mới nhớ đời.”

Vưu Minh Hứa cảm nhận từng thớ thịt trên cơ thể đều đang căng cứng, sự kích động như muốn xông vọt ra ngoài. Song cây gậy sắt trên đầu và con dao trên cổ Lưu Nhã Dục đang hiện mồn một trước mắt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.