“Tôi cũng đang đợi một người nào đó xuất hiện.”
Vưu Minh Hứa nói dứt câu, Cố Thiên Thành ngắm nhìn đôi môi đỏ mọng trên khuôn mặt trắng mịn của cô, trong lòng anh bỗng có nỗi xúc động mãnh liệt muốn hôn đôi môi ấy. Không, không phải hôn, mà là cắn nuốt, vuốt ve xen lẫn dục vọng của người đàn ông. Buông thả bản thân cùng người con gái xa lạ trong buổi đêm trên thảo nguyên hoang vắng. Ý nghĩ ấy khiến Cố Thiên Thành rạo rực không yên, anh hút thêm một hơi thuốc, cổ họng càng khô khốc.
Anh học theo cô dập tắt đầu lọc trên nền đất, giống như đang gắng sức chôn vùi thứ gì. Cánh tay anh trống lên khe đất trống nhỏ hẹp giữa hai túp lều, đổ người đến trước mặt cô, hỏi: “Ban nãy cô nói đang đợi ai?”
Giọng nói của anh bỗng trầm thấp, hơi chút lơ đãng, đôi mắt rủ xuống nhìn nơi nào đó trên khuôn mặt cô. Anh như có thêm mấy phần cảm giác xâm lược ngả ngớn.
Khuôn mặt Vưu Minh Hứa chỉ cách anh không quá hai mươi centimet. Trong ánh sáng tờ mờ, anh nhìn cô từ trên cao, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen trong veo của anh như muốn tìm kiếm thứ gì tận nơi sâu thẳm của đôi mắt ấy.
“Tôi nói…” Khóe môi cô cong lên, cặp mắt chứa ý cười tinh nghịch, “Nên đi ngủ thôi.” Cố Thiên Thành định giữ lấy cô nhưng không kịp. Vưu Minh Hứa kéo ‘xoạt’ móc khóa cửa lều.
Trong lều tối đen, Cố Thiên Thành chỉ nhìn thấy bóng cô lờ mờ động đậy trong đó, dường như đang cởi áo rồi nằm xuống. Anh biết tính cách bản thân ngang tàng, từng xúc động muốn túm lấy cánh tay hoặc vòng eo cô qua lớp vải lều. Hai người đều đã là những người trưởng thành, tất cả mới chỉ là trong ý nghĩ mà cô đã chạy mất rồi. Anh cuối cùng vẫn nhẫn nhịn vì không đành lòng để cô nghĩ anh là một kẻ thô lỗ.
Cố Thiên Thành cũng nằm xuống, nhìn đỉnh một túp lều khác và hai gian phòng còn lại, tất thảy đều yên tĩnh, dường như mọi người đã ngủ rồi. Cố Thiên Thành nhìn chiếc xe của mình vững chãi im lìm dừng ở chỗ không xa. Nơi này ít người, rất an toàn. Sắc mặt anh trầm tĩnh lại, đóng cửa lều đi ngủ.
Chẳng bao lâu sau, trong không gian vang lên tiếng ngáy khò khò của Minh Thao. Tống Lan vốn ngủ rất cảnh giác bởi dù gì bọn họ thế này, chẳng khác nào đang ngủ tại nơi đất hoang, nhưng do ban ngày hao tốn quá nhiều thể lực nên chẳng mấy hai mí mắt bắt đầu đánh nhau rồi ngủ mất.
Trâu Phù Dung tính tình ngây thơ chính trực, cô ấy cảm thấy những người hôm nay gặp được đều rất đẹp, rất đáng tin cậy. Bản thân cô ấy lúc này cũng đang nằm trong phòng, an toàn đến mức không thể an toàn hơn nữa, cho nên rất nhanh đã say giấc nồng.
Lều của Cố Thiên Thành và Vưu Minh Hứa cũng bắt đầu chìm trong tĩnh lặng.
Chiếc đèn duy nhất trên mặt đất cũng bị Cố Thiên Thành tắt phụt. Sắc đêm ngày càng nồng đậm, nơi thảo nguyên hoang vu không còn bất cứ âm thanh nào. Khu đóng quân nhỏ bé này như hoàn toàn chìm trong thế giới tối tăm.
Trái tim Vưu Minh Hứa treo lơ lửng, cô chỉ ngủ mơ màng, gần như không bao lâu sau sẽ lại mở mắt nhìn đình lều, lắng tai nghe động tĩnh xung quanh. Tất cả đều yên tĩnh, cô chốc chốc lại ngủ gật.
Cứ thế, bỗng vào một khắc nào đó, cô mở trừng mắt, cơ thể tỉnh táo vô cùng. Cô không nói rõ được điều gì đã đánh thức mình, dần điều chỉnh nhịp tim lặng nghe tiếng gió đập vào những túp lều. Bốn phía vẫn là một mảnh đen ngòm.
Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi giẫm trên mặt cỏ, ‘xoạt… xoạt… xoạt…’, tiếp đến là âm thanh nhỏ vụn như đang lật mở thứ gì, còn cả tiếng nhai cồm cộp, có người đang ăn.
Cô chống tay xuống mặt đất từ từ ngồi dậy, tháo túi ngủ, vừa định kéo mở khóa cửa lều. Nhưng buổi đêm quá tĩnh mịch, dù một tiếng động rất nhỏ cũng dễ dàng khiến người ta phát hiện. Âm thanh nhai nuốt của người đó dừng lại ngay tắp lự.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vưu Minh Hứa kéo khóa, chui ra khỏi lều, song chỉ còn nhìn thấy một bóng đen lao vụt vào cánh rừng phía sau căn nhà, chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Vưu Minh Hứa hét to: “Ai!”
Cố Thiên Thành chui ra khỏi lều gần như cùng lúc với tiếng hét của cô, nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác rồi quan sát một lượt xung quanh, hỏi vội: “Sao thế?”
Minh Thao và Tống Lan, Trâu Phù Dung ở gian phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh đều bật đèn chạy qua, thần sắc ai nấy đều nghi hoặc cùng căng thẳng.
Vưu Minh Hứa mím môi nhìn vào cánh rừng, thuật lại tất cả những gì cô chứng kiến, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Minh Thao lên tiếng đầu tiên: “Chết tiệt, chắc không phải người rừng chứ?” Chưa đợi mọi người phản ứng lại, cậu ta đã tự phản bác câu nói của bản thân, giọng nói xen chút hưng phấn: “Không, không, Tây Tạng làm gì có người rừng, chắc không phải là tên sát thủ liên hoàn hết đường hết lối nên tìm đến chỗ chúng ta đấy chứ? Oh shit!” Cậu ta lập tức dò xét xung quanh lều. Tống Lan, Trâu Phù Dung đứng nép cạnh nhau.
Cố Thiên Thành và Vưu Minh Hứa trao đổi ánh mắt, nói: “Kiểm tra xem đồ gì bị động vào.” Vưu Minh Hứa gật đầu.
“Ôi má, giày và quần áo của tôi mất rồi!” Minh Thao hét lên, ngữ điệu chẳng biết là kích động hay kinh hoàng. Mọi người nhìn vào nơi cậu ta đang chỉ, quả nhiên đôi bốt để cạnh lều đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Còn cả áo khoác nữa.” Minh Thao khoa chân múa tay, “Áo ướt, tôi treo ngoài lều cho khô cũng mất luôn rồi, ôi má lạnh quá…..” Cậu ta ôm hai cánh tay, căm tức nói.
Vưu Minh Hứa nhìn thấy trên nền đất bên ngoài túp lều của mình có vỏ lạp xưởng và một ít vụn bánh bích quy thì da đầu không khỏi tê rần, chạy đến nơi đặt balo bên lều, quả nhiên đã bị mở ra, bên trong bị lục tung lên.
Cố Thiên Thành đi tới, hỏi: “Sao rồi?”
Cô nhấc balo cho anh xem. Ba người đám Minh Thao cũng đi đến.
Cố Thiên Thành sầm mặt, ngẫm nghĩ một lát bỗng tái mặt, quay người chạy thẳng ra xe. Vưu Minh Hứa cũng tròn mắt rồi đuổi theo anh. Những người còn lại mơ mơ hồ hồ theo sau bọn họ.
Cốp xe mở toang, Cố Thiên Thành xông đến đầu tiên, đôi mày anh nhíu chặt, cúi người tìm kiếm hết cốp xe. Khi Vưu Minh Hứa chạy đến nơi, anh ngẩng đầu nhìn cô, song giọng nói khá bình tĩnh: “Hai chiếc vali của tôi bị lấy mất rồi.”
Vưu Minh Hứa quan sát kỹ, quả nhiên trong cốp xe chỉ còn lại một vali nhỏ cùng mấy chiếc túi bị vứt bừa trong đó. Còn lại trong góc là vài thứ đồ lặt vặt, một đôi giày bẩn, mũ và dây thừng thắt một đầu.
Không đợi Vưu Minh Hứa nhìn kỹ, Cố Thiên Thành đã sầm mặt đóng cốp, tiếp tục kiểm tra xung quanh chiếc xe.
“Hỏng rồi.” Anh đá vào chiếc lốp sau bên trái rồi ngồi xuống xem xét, sắc mặt vô cùng khó coi. Cõi lòng Vưu Minh Hứa lạnh ngắt, cô chạy sang bên phải, quả nhiên lốp xe cũng bị chọc thủng, bẹp lép. Cô từ từ đứng dậy, cách một chiếc xe hai người đều có thể nhìn thấy được ánh mắt nặng nề của đối phương.
Ba người còn lại thấy vậy cũng hết hồn. Trâu Phù Dung nói: “Sao… Sao lại như vậy? Bị chọc thủng rồi?”
Tống Lan nhìn Vưu Minh Hứa, không hiểu sao hai người khá hợp nhau. Tống Lan hỏi: “Liệu có phải… bị người ban nãy làm thủng?” Vừa dứt lời, cô ấy đã rùng mình vì câu nói của bản thân.
Vưu Minh Hứa chậm rãi gật đầu.