Chờ Tôi Có Tội

Chương 76: Chương 76




Tạm thời chưa tìm ra điện thoại của nạn nhân.

Nhà Lưu Y Sa rất sạch sẽ, không có dấu vết giằng co. Người bị hại đầu tiên – Triệu Phi Nhi mất tích trên đường từ quán trà sữa về nhà, hơn nữa hai nạn nhân đều sống chung một khu vực. Nhưng bởi xung quanh đông đúc, khả năng mang một người sống sờ sờ ra khỏi nơi này cực thấp, nên nếu Lưu Y Sa ra ngoài ăn sáng hay mua hoa quả cũng sẽ không thể gặp hung thủ. Do vậy địa điểm mất tích không phải tại nhà.

Quan sát tình hình nhà cửa cũng có thể phán đoán cô ấy không có dự định đi xa. Vậy nên, cô ấy đã ra ngoài vào mùng 7 hoặc mùng 8. Cô ấy đã đi đâu? Gặp gỡ những ai?

Song tồn tại quá nhiều khả năng. Vưu Minh Hứa vò đầu bứt tóc phiền muộn. Cô có dự cảm đây là một vụ án vô cùng hóc búa, nếu không cảnh sát Hoài Thành cũng chẳng bó tay suốt một năm qua. Cô ngoảnh lại nhìn tên đang đứng sừng sững đút tay túi quần kia. Đây là lĩnh vực sở trường của anh mà nhỉ?

Nhớ tới suy đoán “nghệ nhân chợ búa” mà Ân Phùng đã nói, cô nhếch môi nhìn xuống những con phố dày đặc hàng quán và người xe, những “nghệ nhân chợ búa” ở nơi đây không phải một nghìn thì cũng tám trăm. Nói như anh thì thà không nói còn hơn.

“Anh Tuấn.” Song cô vẫn gọi anh tới.

Lần công tác này, cô không cho Ân Phùng mặc mấy bộ đồ nhân vật hoạt hình xanh đỏ tím vàng mà để anh mặc áo len kết hợp với áo khoác jacket, đi giày da. Đó đều là những món hàng hiệu Trần Phong mang đến. Anh lúc này quần áo lượt là, đẹp trai phong độ, chỉ cần không mở miệng nói chuyện thì sẽ biến thành người đàn ông vô cùng lạnh lùng, rất ra dáng con người.

Nhưng đời không như mơ, anh vừa đi tới cạnh cô là đã lộ nguyên hình, cả người đổ trên lan can, hai chân giẵm lên thanh chắn ngang, miệt mài đu ra đu vào không ngừng nghỉ.

Cuộc đời này của Vưu Minh Hứa quả thực chưa từng thấy người đàn ông nào như vậy, chết tiệt thật, con người với cơ bắp gợi cảm quyến rũ khiến người ta thương tiếc ôm chặt cô ban nãy hoàn toàn chỉ là ảo giác của cô thôi!

Vưu Minh Hứa: “Xuống!”

Anh lề mề trèo xuống.

Vưu Minh Hứa hỏi: “Anh có phát hiện gì?”

Anh nói: “Có rất nhiều điểm tương đồng trong việc hung thủ lựa chọn nạn nhân: đều là những nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học, thất nghiệp, quan hệ xã hội ít ỏi; sống một mình, trong cùng một khu vực; đều có nhu cầu bức thiết về kinh tế. Cuộc sống thường nhật của bọn họ thường chỉ gói gọn trong phạm vi một hai kilomet. Đương nhiên cũng có những điểm bất đồng: Một người nhan sắc bình thường, một người được coi là xinh đẹp. Một người có lẽ là xử nữ, một người thì không. Có thể thấy hung thủ không hề để tâm đến hai điểm này.”

Vưu Minh Hứa trầm tư một chốc mới nói: “Còn nữa, trước khi các cô ấy tử vong có lẽ đều ở cùng hung thủ 2-3 ngày.”

“Hai ngày đó chắc chắn vô cùng khó khăn.”

Vưu Minh Hứa thầm thở dài, hỏi tiếp: “Theo kinh nghiệm của anh… sao hung thủ lại chọn hai cô ấy?”

Ân Phùng lắc đầu: “Tôi không biết, bây giờ vẫn tồn tại quá nhiều khả năng. Chưa biết chừng hắn ta sống cùng một tòa nhà với hai người họ, cũng có khả năng hắn dùng kính viễn vọng tìm kiếm mục tiêu trong phạm vi một, hai kilomet.”

———

Thời khắc chạng vạng, toàn bộ cảnh sát quay trở về thành phố bắt đầu cuộc họp sứt đầu mẻ trán do Lão Đàm và Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát hình sự Hoài Thành chủ trì.

Phòng hội nghị rộng lớn chật ních người, đủ các loại mùi hương hỗn tạp như mùi khói thuốc lá, mùi cafe, mùi mồ hôi, mùi cơm hộp, thậm chí cả mùi cây kỷ tử bay ra từ bình giữ nhiệt bện quyện lẫn nhau trong không khí.

Vưu Minh Hứa ngồi cạnh Lão Đàm, Ân Phùng ngồi sau cô. Khi ngồi xuống, cô còn đặc biệt ngoảnh lại nhìn, cũng may mỗi lần bàn bạc chính sự, tên nhóc này rất yên tĩnh và ngoan ngoãn chứ không khiến cô bận lòng.

Lão Đàm kinh nghiệm phong phú đầy mình lên tiếng mở đầu: “Án mạng năm ngoái của Triệu Phi Nhi có công bố ra bên ngoài không?”

Hàn Phong – Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Hoài Thành phụ trách vụ án đó đáp: “Chúng tôi chỉ đưa ra thông báo đơn giản, nội dung cụ thể được giữ bí mật. Nhưng… thi thể Triệu Phi Nhi được thôn dân phát hiện, khi chúng tôi đến hiện trường đã có rất nhiều người vây xem, còn có người chụp ảnh phát tán trên mạng xã hội. Tuy đã lập tức tiến hành xử lí, xóa bỏ bài đăng nhằm tránh ảnh hưởng đến quá trình điều tra, song không thể giữ bí mật một trăm phần trăm được.”

Lão Đàm im lặng hút thuốc.

Vưu Minh Hứa thầm nghĩ, như vậy không thể loại trừ khả năng có người mô phỏng theo án mạng năm trước, bởi dù sao hung thủ cũng đã biệt tích suốt một năm. Có điều, Vưu Minh Hứa cũng đã xem ảnh chụp vụ án đầu tiên, cách gấp thi thể khiến người nhìn chấn động vô cùng giống nhau, vì vậy cô nghiêng về giả thiết cùng một kẻ gây án hơn.

“Chắc chắn hai vụ án có cùng hung thủ.” Hàn Phong nói.

Rất nhiều cảnh sát đều gật đầu tán thành.

Lúc này Vưu Minh Hứa mới lên tiếng: “Điều tra xe đến đâu rồi?”

Hứa Mộng Sơn nói: “Đã có kết quả. Chúng tôi đã tìm được hai tài xế, khoảng thời gian từ 2 giờ đến 2 rưỡi đêm qua bọn họ lái xe qua khu vực vứt xác Lưu Y Sa đều nhìn thấy một xe Jinbei đỗ bên đường nhưng không chú ý tới biển số, cũng không thấy trên xe có người.”

Toàn bộ cảnh sát trong phòng bắt đầu rì rầm bàn tán.

Màn hình phía trước hiện lên hình ảnh mơ hồ của chiếc Jinbei, đuôi xe không có biển số, vị trí ghế lái cũng không một bóng người.

Hứa Mộng Sơn: “Camera giám sát cách khu vực phát hiện thi thể 3km đã chụp lại được hình ảnh của chiếc xe này. Dựa theo thời gian tử vong và lời khai của hai tài xế thì có lẽ chính là chiếc này.”

Có người nói: “Tốt quá, camera vùng phụ cận trong vụ án năm ngoái bị hỏng nên chúng tôi không tìm ra được chiếc xe khả nghi. Bây giờ thì có manh mối rồi.”

Người khác tiếp lời: “Nhưng chiếc xe này rất phổ biến, còn có biết bao nhiêu xe được bán lại, không tới một nghìn thì cũng có đến mấy trăm chiếc như vậy.”

Sau khi cùng thương lượng, Lão Đàm và Phó Cục trưởng thống nhất phương hướng điều tra:

Đội Hàn Phong, tiến hành đi sâu và mở rộng điều tra dựa trên manh mối là chiếc Jinbei và dấu vân tay thu được trong án Triệu Phi Nhi.

Đội Vưu Minh Hứa đi sâu điều tra quan hệ xã hội, hành tung trước khi mất tích của hai nạn nhân xem có thể tìm được manh mối của hung thủ hay không.

Đúng ra mọi người đã có thể tan họp ai làm nhiệm vụ người nấy, song Lão Đàm ho khẽ một tiếng, nhìn về phía sau Vưu Minh Hứa: “Thầy Ân, cậu có ý kiến gì không?”

Mọi ánh mắt đổ dồn lên Ân Phùng. Mới đầu, mọi người đều chú ý tới người đàn ông anh tuấn khí chất bất phàm này, nhưng thấy anh chỉ lặng thinh cúi đầu nghịch điện thoại còn tưởng rằng anh là tên chạy vặt.

Ân Phùng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như cậu nhóc mới vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, thậm chí còn giơ tay phát biểu như học sinh tiểu học: “Tôi muốn hỏi một chút, vay vốn sinh viên là gì?”

Hàn Phong lập tức hiểu ra, song vị Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự hơn ba mươi tuổi này vốn cho rằng Ân Phùng cũng là một nhân vật quan trọng trong tỉnh, sao có thể không biết vay vốn sinh viên là gì cho được? Không lẽ cậu ta cố ý hỏi vậy? Vụ án năm ngoái chưa được phá vẫn luôn là tâm bệnh của Hàn Phong, sắc mặt anh ta xám ngoét, mấp máy môi định lên tiếng thì Lão Đàm xen lời: “Ồ, vị này là cố vấn tâm lý tội phạm, thầy Ân của khoa Tâm lý học trường Đại học Bắc Kinh.” Lão Đàm không nhắc tới thân phận nhà văn của anh bởi danh hiệu đó quá mức huênh hoang, cũng không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.

Hết chương 76

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.