Phán Giai phản bác trong vô thức: “Không được!”
Sau mấy giây im lặng, Trần Chiêu Từ bật cười: “Sợ hả?”
Phán Giai: “Ừm… Không được đâu, như thế quá…” Nhất thời cô không biết dùng lời nào cho phù hợp.
Trần Chiêu Từ nói: “Vậy em hãy nghĩ kĩ rồi nói với anh. Thực ra chẳng có gì to tát, chỉ là một thứ đồ đảm bảo mà thôi.”
Phán Giai khẽ giọng: “Anh thực sự muốn em quay loại video đó rồi gửi cho công ty anh ư? Anh Táo, em…”
Mí mắt Hứa Mộng Sơn không ngừng co giật, ra vẻ như sắp nôn đến nơi rồi.
Trần Chiêu Từ dường như đã bị giọng nói mềm nhũn, chất đầy ấm ức của người con gái làm siêu lòng, anh ta nói: “Linh Linh! Anh sẽ không hại em. Anh cũng đảm bảo, người khác chắc chắn sẽ không xem được video đó. Anh cũng sẽ không xem.”
Ngắt cuộc gọi, Phán Giai giận run: “Tên đốn mạt.”
Hứa Mộng Sơn: “Em nói xem, Lưu Y Sa và Triệu Phi Nhi có từng quay video khỏa thân gửi cho bọn chúng không?”
Phán Giai đáp: “Số tiền vay của hai người bọn họ cao hơn em, cũng không có năng lực hoàn trả. Cứ theo tình trạng như hiện tại, bọn họ chắc chắn đã quay rồi.”
Hai người nhìn nhau, Hứa Mộng Sơn nói: “Anh báo lại tình hình cho tổ. Còn video khỏa thân chắc chắn không cần quay. Nếu em quay thật, chỉ sợ xem xong bọn họ sẽ chẳng còn lòng nào cho em vay tiền nữa đâu. Chúng ta tính xem tiếp sau đây nên đọ sức với chúng thế nào thì hơn.”
Phán Giai cầm gối đập tới tấp, Hứa Mộng Sơn dễ dàng túm gọn chỉ bằng một tay rồi nhét chiếc gối ra sau lưng làm chỗ dựa, gọi điện thoại báo cáo tình hình với Vưu Minh Hứa.
———
Phòng VIP bệnh viện thành phố.
Ân Phùng ngồi dựa vào đầu giường, cánh tay vẫn đang truyền dịch. Sau khi tỉnh lại, đầu anh trống rỗng và mệt mỏi vô cùng, do đó cả người cũng chẳng còn sức sống.
Phiền phức nhất chính là tổn thương phần đầu. Trần Phong ngồi cạnh giường, trong tay cầm báo cáo kết quả kiểm tra của bác sĩ song cũng không phát hiện được vấn đề gì.
Ân Phùng nói: “Đem tất cả những tư liệu liên quan đến anh trai để tôi xem.”
Trần Phong ngẩn người, đáp: “Không thành vấn đề. Thầy nhớ ra chuyện gì rồi sao?”
Ân Phùng nhìn anh ta: “Tôi nên nhớ ra chuyện gì đây?”
Biểu cảm Trần Phong mang chút thương tiếc: “Thầy Ân, trước đây… thầy rất sùng bái và yêu quý anh trai Ân Trần, anh ấy còn trẻ đã qua đời luôn là tâm bệnh của thầy. Nguyên nhân thầy nể mặt Tô Tử Ý, để chị ta bên cạnh có lẽ cũng xuất phát từ điều này.”
Ân Phùng sờ cằm nghĩ: “Anh ấy chết từ bao giờ, chết như thế nào?”
Trần Phong đáp: “Mười ba năm trước, tai nạn xe.”
Ân Phùng hỏi tiếp: “Di thể đâu?”
Trần Phong: “Hỏa táng rồi.”
Ân Phùng có chút thất vọng: “Vậy là không còn cách nào có thể phán đoán người chết rốt cuộc có phải anh ấy hay không.” Thấy Trần Phong như muốn nói lại thôi, Ân Phùng: “Nói đi.”
Biểu cảm của Trần Phong có đôi chút kỳ lạ: “Mấy năm trước thầy cũng có suy đoán tương tự, sau đó đã liên tục điều tra, cuối cùng xác nhận người chết là Ân Trần. Anh trai thầy, thực sự đã qua đời rồi.”
Ân Phùng trầm mặc một chốc, lẩm bẩm: “Không phải anh ấy thì còn có thể là ai? Có thể như vậy với tôi…”
Trần Phong: “Có chuyện gì sao?”
Ân Phùng nhìn cậu ta rồi lắc đầu, nói sâu xa một câu: “Tôi nghĩ, đây không phải chuyện cậu có thể giải quyết.”
Khi nhận được điện thoại của Hứa Mộng Sơn là lúc Vưu Minh Hứa vừa xuống xe taxi trước cổng bệnh viện. Vì công việc bận rộn, buổi trưa cô chỉ có thể đưa Ân Phùng đến bệnh viện không lâu đã phải rời đi. Bây giờ trời đã tối, cô mới có chút thời gian rảnh. Nghe Trần Phong nói, Ân Phùng đã tỉnh rồi.
Suy nghĩ của Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn giống nhau, trước tiên theo dõi anh Táo xem hành động tiếp theo của bọn chúng rồi tiến hành thâm nhập, tìm kiếm manh mối. Sao có thể để Phán Giai quay loại video khỏa thân đó được.
Cuộc điện thoại kéo dài mãi đến khi cô tới trước phòng bệnh của Ân Phùng. Cửa Phòng khép chặt, Vưu Minh Hứa ngắt điện thoại, vừa định đẩy cửa vào thì sững người. Cô bỗng nhớ tới dáng vẻ đau đớn, giãy giụa của Ân Phùng trước khi hôn mê bất tỉnh, và cả những lời phát ra từ miệng anh nữa.
Khôi phục kí ức.
Khi bốn chữ này xuất hiện trong đầu, Vưu Minh Hứa chợt cảm thấy bực bội. Cảm giác ấy giống như mặt hồ mênh mông, mang theo lạnh lẽo, thầm lặng vô biên vồ lấy cô.
Cô mở cửa. Hai người trong phòng cùng ngẩng đầu nhìn.
Tầm mắt Vưu Minh Hứa chỉ dừng lại trên cơ thể của người đàn ông đó. Anh mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt nhợt nhạt, đầu tóc hơi rối nhưng đôi mắt trong veo đang chớp động nhìn cô.
Trái tim Vưu Minh Hứa nhẹ nhõm hẳn, cô đi tới bên giường, Trần Phong lập tức rút lui.
“Thế nào rồi?” Vưu Minh Hứa hỏi.
Anh từ từ vươn hai tay về phía cô.
Dáng vẻ đòi ôm cô ghét nhất lúc này lại không khỏi khiến cô phì cười, nói: “Bỏ tay xuống, tôi nói rồi, sẽ không ôm anh.”
Ân Phùng nói: “Nhưng lúc trước đầu tôi quả thực rất đau, đau như muốn nổ tung vậy.”
Trái tim Vưu Minh Hứa đập từng nhịp nặng nề song vẫn thản nhiên hỏi: “Vậy anh… nhớ gì chưa?”
Ân Phùng lập tức đáp: “Không, tôi chẳng nhớ ra gì hết.”
Tuy bất ngờ nhưng Vưu Minh Hứa bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường. Cảm giác ấy phức tạp khó mà diễn tả khiến cô phiền muộn song không để lộ ra ngoài mặt. Cô kéo ghế tới bên giường rồi ngồi xuống.
Ân Phùng kéo tay cô: “Bác sĩ nói lát nữa tôi có thể xuất viện rồi.”
“Nhanh vậy ư?”
Ân Phùng đáp đến là nhẹ nhàng: “Dù sao bọn họ cũng không trị được, tôi không khỏi được nữa rồi nhé!”
Vưu Minh Hứa không biết nên vui hay nên bất lực trước phản ứng của anh: “Không chữa được, anh không lo chút nào sao?”
Ân Phùng đáp: “Cô mong tôi mau khỏi sao? Có điều, nếu như tôi khỏi sẽ trở nên vừa thông minh vừa chín chắn. Tôi có cảm giác bản thân hồi trước cũng giống Cố Thiên Thành hay La Vũ. Tất nhiên, tôi ưu tú chính trực hơn bọn họ cả trăm lần. Nhưng mà… A Hứa, tôi cảm giác cô thích mẫu người như bọn họ.” Câu cuối cùng anh nói vô cùng khẽ.
Vưu Minh Hứa không ngờ anh sẽ nói những lời như vậy, vô cùng mất mặt hừ lạnh một tiếng: “Anh hiểu cái gì, toàn nói linh tinh. Tôi đúng là đã gặp mấy tên khốn nạt, nhưng tuyệt đối sẽ không yêu thích đám người đó.”
Ân Phùng: “Ồ…”
Vưu Minh Hứa nói: “Anh mà có mặt mũi nói tôi? Anh hồi trước chính là cỗ máy chiến đấu trong đống đàn ông khốn nạn. Nghe nói rất yêu thích mấy cô em người mẫu, tiểu minh tinh trẻ trung, ngực to chân dài mặt Vline. Đợi ngày nào đó khôi phục kí ức rồi, có phải sẽ tiếp tục nghiệp cũ không? Hửm?”
Ân Phùng đỏ mặt tía tai, nói: “A Hứa nói điều này làm gì chứ. Tôi bảo đảm sẽ không khốn nạn nữa, cũng tuyệt đối không để ý tới bọn họ nữa. Tôi thề!”
Vưu Minh Hứa lạnh nhạt: “Tùy anh, chẳng liên quan gì tới tôi.”
———
Ngày hôm sau, Phán Giai nhận được cuộc điện thoại của một người phụ nữ khá dịu dàng hòa nhã, tự xưng là đồng nghiệp của anh Táo, phụ trách bộ phận tài vụ, tên Trương Vy. Phán Giai một lần nữa vào vai cô nữ sinh chưa trải sự đời, rụt rè trò chuyện.
Trương Vy nói: “Nghe Trần Phong nói, cô có nhu cầu tiếp tục vay tiền?”
Phán Giai: “Vâng, vâng. Nhưng mà…”
Trương Vy cực kỳ thân thiết đánh gãy lời cô: “Tiểu Trần đã nói với tôi sự đắn đo của cô rồi. Cậu ta là một người chính trực, có chút ngượng ngập khi giải thích chế độ này của công ty cho cô nên đã đặc biệt nhờ tôi nói rõ để cô yên tâm. Cô xem, tôi phụ trách bộ phận tài vụ, mỗi ngày có khoảng mấy triệu tệ cần phải giải quyết. Số tiền vay của cô chỉ là một con số nhỏ. Chúng ta đều là đàn bà con gái, tôi rất hiểu suy nghĩ của cô. Nhưng cô yên tâm, video dùng để làm vật đảm bảo vay tiền, có nó, cô sẽ có uy tín trong công ty, sau này có thể tiếp tục vay. Video này chỉ có tôi mới có thể xem, đến giám đốc công ty cũng không có quyền hạn. Cho nên cô thực sự không cần phải lo lắng. Chúng tôi cũng hy vọng cô có thể nhanh chóng vượt qua giai đoạn khó khăn.”