Trần Chiêu Từ dẫn Phán Giai đến một văn phòng rộng hơn, bên trong được trang hoàng vô cùng tinh tế. Một người phụ nữ xinh đẹp ngoài 30 tuổi, mặc bộ đồ công sở, dáng vẻ tinh anh lão luyện, đứng sau chiếc bàn làm việc nở nụ cười tươi tắn.
Trần Chiêu Từ giới thiệu: “Đây là Giám đốc tài chính của công ty – Trương Vy, em gọi chị Vy là được.”
Phán Giai lập tức nhận ra chị ta chính là người lần trước gọi điện tới khuyên cô quay video khỏa thân, Phán Giai rụt rè: “Chào chị Vy.”
Trương Vy phất tay: “Cậu ra ngoài đi, tôi nói chuyện với Linh Linh một lát.”
Trần Chiêu Từ nói với Phán Giai: “Chị Vy vẫn luôn muốn gặp em, vậy mọi người nói chuyện đi nhé, anh đi báo cáo với ông chủ, em cũng chuẩn bị dần đi, lát nữa anh đưa đến gặp ông chủ.”
Phán Giai: “Ồ… Vâng.”
Trần Chiêu Từ ra ngoài, Trương Vy kéo Phán Giai ngồi xuống ghế sofa: “Cô gái tốt, em xinh đẹp thật đấy, có bạn trai chưa?”
Phán Giai cúi đầu: “Chưa ạ.”
Trương Vy nói: “Không có cũng không sao, tương lai tìm bạn trai nên tìm kiểu như Trần Chiêu Từ, rất nhiều cô gái đều thích cậu ta.”
Phán Giai không biết phải nói gì, hai bàn tay nắm chặt đặt trên đùi. Trương Vy quan sát mọi phản ứng của cô, vừa pha trà vừa nói: “Chị nghe Trần Chiêu Từ nói, hiện tại em gặp khó khăn trong việc trả nợ nhưng lại không bằng lòng quay video. Theo thông lệ, công ty tuyệt đối sẽ không cho em tiếp tục vay tiền. Nhưng một mặt, Trần Chiêu Từ nói em là đàn em cậu ta coi trọng nhất, mặt khác, nghe nói em rất có tài cán, tư chất tốt nên phía công ty cũng đã đắn đo rất lâu mới nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường cho em.”
Phán Giai ngẩng đầu mong ngóng: “Cách gì ạ?”
Trương Vy đặt tách trà xuống trước mặt cô, nói: “Giống như Trần Chiêu Từ, gia nhập công ty bọn chị.”
Hơi trà bốc lên nghi ngút, Trương Vy nói tiếp: “Thử xem, trà Chính Sơn Tiểu Chủng* thượng hạng đấy.” Phán Giai nâng tách trà nhấp một ngụm nhỏ. Trương Vy cười nói: “Cô gái ngốc, đúng là không biết nhìn đồ tốt, bình thường người khác đến cũng không được uống trà này đâu.” Phán Giai đâu hiểu gì về trà, thấy vị hơi chát và đắng chỉ đành uống thêm ngụm nữa.
* Chính Sơn Tiểu Chủng là một loại Hồng trà có vẻ bề ngoài mập mạp, màu sắc đen bóng, sau khi hãm trà thì nước sẽ có màu da cam, sáng trong, hương thơm tự nhiên như hoa trái, tư vị nồng hậu kéo dài.
Trương Vy rót thêm trà cho cô rồi nói: “Công ty yêu cầu cao với nhân viên, người bình thường muốn vào cũng không được. Trần Chiêu Từ ngày trước cũng nợ công ty hơn trăm nghìn tệ, mấy năm nay thông qua nghiệp vụ, không những trả sạch nợ mà còn dư dả mua nhà mua xe. Chẳng phải là đ đi tới đỉnh cao đời người rồi đó sao? Tất nhiên, vì công ty bọn chị có đãi ngộ rất cao, cho nên quy định cũng rất nghiêm ngặt, đã vào công ty làm việc là phải tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh cấp trên. Đặc biệt là quan hệ giữa các nhân viên của công ty đều khăng khít như một gia đình, thấu hiểu và ủng hộ lẫn nhau. Em có thể làm được những điều này không?”
Phán Giai lập tức nói: “Có thể! Em có thể!” Nói đoạn lại có chút ngượng ngùng, dè dặt hỏi: “Em có thể vào công ty thật sao?”
Lúc này, Phán Giai vừa vui vừa buồn. Vui là bọn họ để cô vào làm trong công ty, nếu có thể tiếp xúc sâu hơn với nhân viên và nghiệp vụ, chưa biết chừng có thể điều tra ra cái chết của hai cô gái có liên quan đến bọn họ hay không. Buồn là tốc độ này quá chậm, bọn họ là đang “thả dây dài, câu cá lớn”, mưu đồ trói chặt cô với công ty ư? Song phía cảnh sát không thể chờ đợi quá lâu được. Nhưng bất luận thế nào, Phán Giai quyết định không bỏ qua cơ hội lần này.
Trương Vy cười nói: “Đương nhiên có thể, hình tượng và khí chất của em tốt thế này, còn tốt nghiệp đại học Hoài Thành, qua cuộc chuyện, chị thấy lối tư duy của em rất tốt, là một thanh niên có tiềm năng. Trước mắt, công ty có hai chức vụ trống nhưng sức cạnh tranh rất cao nên đều phải thông qua phỏng vấn trực tiếp. Một vị trí giống Trần Chiêu Từ, làm từ nhân viên nghiệp vụ, loại này khá vất vả, mức thu nhập khi mới bắt đầu cũng không ổn định; còn một vị trí là làm trợ lý cho ông chủ Chu. Cơ hội này rất khó có được nhưng em lại đến đúng lúc trợ lý trước xin từ chức. Có điều, công việc này cũng rất vất vả, gần như yêu cầu làm việc 24 giờ, chăm sóc mọi nhu cầu của ông chủ Chu, vừa phải thay ngài ấy xử lý công việc, một vài buổi công tác hay xã giao cũng đều phải đi theo. Song thu nhập ổn định, lương một tháng 5000 tệ, hơn nữa là trợ lý của lãnh đạo mà, sau khi theo ngài ấy mấy năm, tầm nhìn cũng sẽ được mở mang hơn, có thể làm chức cao trong một bộ phận riêng biệt, khi đó thu nhập sẽ càng cao. Chị cũng đã từng làm trợ lý cho Chu tổng mấy năm, em xem hiện tại chị sống có chỗ nào không tốt?”
Phán Giai nói: “Chị Vy, em, em muốn thử làm trợ lý cho ông chủ Chu.”
Trương Vy nâng tách trà, bộ móng rực rỡ lấp lánh, cười nói: “Được, chị và em rất có duyên nói chuyện, em đã qua vòng phỏng vấn của chị. Tiếp sau đây, có thể để lại ấn tượng cho ông chủ Chu hay không thì phải xem năng lực của em. Chỉ cần là người ông chủ Chu coi trọng, ngài ấy sẽ đối xử rất tốt, còn tặng cả quần áo trang sức các loại. Đối với chúng ta mà nói, những thứ đồ đó đều là hàng xa xỉ giá trên trời, nhưng với ngài ấy thì chỉ là chuyện cỏn con. Em gái, có thể nắm được cơ hội này hay không phải xem em thế nào đấy.”
Phán Giai lộ ra thần sắc nghi hoặc, Trương Vy chạm tách với cô: “Cạn ly.” Phán Giai không thể từ chối bèn uống thêm hai tách nữa, hai người tiếp tục nói chuyện cho đến khi Trần Chiêu Từ quay lại đón, chị ta mới để cô đi.
Trần Chiêu Từ nhìn cô, nói: “Chu Tổng đang đợi em.”
Phán Giai kéo góc áo anh ta: “Em đi phỏng vấn ứng tuyển vị trí trợ lý Chu Tổng được không?”
Trần Chiêu Từ nở nụ cười ý vị, Phán Giai không khỏi ngây người. Nhưng nụ cười ấy chỉ vụt lên rồi biến mất, anh ta khôi phục lại vẻ trầm tĩnh thành thực, nói: “Rất tốt, cố lên, hy vọng em có thể trúng tuyển.”
Phán Giai lại khẽ hỏi: “Anh… không muốn để em đi?”
Anh ta nhìn sang hướng khác, cười nói: “Làm gì có, em muốn leo cao, anh nào ngăn nổi?”
Phán Giai tiếp tục do thám, đứng im bất động, sắc mặt kiên cường, giọng nói lí nhí như tiếng muỗi: “Nếu anh không muốn để em đi, em sẽ không đi. Em nghe chị Vy ám chỉ… hình như quan hệ giữa trợ lý với Chu Tổng sẽ rất thân mật… Em, em không biết… Anh Chiêu Từ, em có nên đi không?”
Trần Chiêu Từ quay đầu nhìn cô, đôi mắt sau chiếc kính thâm trầm hơn bao giờ hết. Một lúc sau, anh ta cười xoa đầu cô: “Đi đi, thành sự tại nhân, là cuộc đời nở hoa hay cuộc sống bế tắc đều do em lựa chọn. Hơn nữa, em đâu còn con đường nào khác?”
Phán Giai đi theo Trần Chiêu Từ đến văn phòng nằm tận cùng tầng ba. Gian phòng rất lớn, trang trí theo phong cách cổ xưa, có sofa bọc da đen, giá sách lớn, bức họa chữ được treo trên tường, là văn phòng ông chủ lớn điển hình.
Trần Chiêu Từ nói: “Chu Tổng, Phán Linh Linh đến rồi.”
“Vào đi.”
Một người đàn ông vô cùng nho nhã bước ra khỏi bàn làm việc. Hắn khoảng 40 tuổi, dáng người hạng trung, mặc bộ đồ thời Đường màu đen, đeo chiếc kính gọng vàng toát lên khí chất của phần tử trí thức.