Nhìn Tạ Đường Mậu được đưa ra khỏi phòng thẩm vấn, Vưu Minh Hứa gác tay lên ghế, ngửa đầu nhắm mắt.
“Người này nhìn vẻ ngoài nhát gan, vâng vâng dạ dạ, chỉ muốn mau chóng chối bỏ mọi liên quan đến bản thân.” Cô thì thầm, “Dù sao thì hỏi gì cũng nói không biết.”
“Có lẽ đây chính là chiếc mặt nạ của anh ta.” Ân Phùng nói: “Cô thấy anh ta nói nhiều như vậy, câu nào câu nấy đều đường hoàng chính trực song không hề bộc lộ bản chất thực sự. Chưa biết chừng gã rất thông minh, cho rằng dáng vẻ ấy có thể giúp gã thao túng tất cả mọi người.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh rồi liếc qua chiếc đồng hồ trên tường, Phán Giai đã mất tích ba tiếng đồng hồ rồi. Cô siết chặt nắm đấm. Trong đội ngũ nhân viên quản lý lần này bị đưa về có Giám đốc tài chính Trương Vy là đặc biệt nhất. Chị ta vốn đã rất xinh đẹp, đậm nét phong tình, song cũng là người giữ thái độ cứng rắn nhất.
Cảnh sát hết cách, chị ta mới cười cười cất giọng đến là dịu dàng: “Xin hỏi luật sư của công ty chúng tôi tới chưa? Cảnh sát chơi trò “giăng lưới”, vô duyên vô cớ đưa chúng tôi về đây, lại còn lại đại đội điều tra hình sự. Cho dù công ty chúng tôi có gì đáng trách thì cũng nên là cảnh sát kinh tế mới phải chứ? Các người làm vậy có hợp quy định không? Công dân còn có nhân quyền nữa không? Khi nào mới thả người? Nếu không chúng tôi chỉ còn cách đăng bài khiếu nại thôi.”
……
Những người khác được dẫn về đồn hoặc là nhân viên bình thường, hoặc là mấy tay côn đồ, có người hỏi gì cũng không biết, có người chỉ biết phải bắt một cô gái chứ không rõ nội tình.
Chẳng bao lâu sau, cũng nhận được kết quả điều tra chiếc máy tính Vưu Minh Hứa mang về từ văn phòng Chu Vinh Phong. Ổ cứng bị hủy sạch sẽ bởi chương trình virus, trong thời gian ngắn không có công nghệ nào có thể phục hồi.
Cũng cùng lúc ấy, cảnh sát điều động một lực lượng lớn từ tổ chuyên án điều tra sát thủ liên hoàn đi tìm kiếm tung tích Phán Giai. Nhưng khu vực đó dân cư đông đúc, nhà cửa hỗn loạn, tạm thời không phát hiện bất cứ dấu vết nào của cô ấy.
Trời dần hửng sáng. Lão Đàm hạ lệnh: “Giục! Tiếp tục thúc giục sở công an tỉnh nhanh chóng đưa ra kết quả giám nghiệm vân tay ra đây! Nhất định phải hoàn thành trước khi thả người! Mẹ nó chứ, các người không giục không khóc, án trong tay bọn họ nhiều không đếm xuể thì sao có thể để mắt đến chúng ta? Vưu Minh Hứa, gọi điện thoại cho Lão Đinh, lão ta chẳng phải sư phụ của cô đó sao? Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ, mau đi khóc lóc với lão cho tôi!”
Thời gian cứ trôi đi từng phút từng giây, song không thể hỏi thêm bất cứ điều gì từ đám người bị dẫn về đồn nữa. Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn và những người khác đều đã bắt đầu đi tìm kiếm Phán Giai.
Mặt trời dần ngả về Tây.
Sắp đến thời gian bắt buộc thả người. Sớm đã không còn thấy tăm hơi Hứa Mộng Sơn đâu nữa, chẳng biết anh ấy đã chạy đến những ngóc ngách nào để tìm người. Vưu Minh Hứa không thu hoạch được gì, dẫn theo Ân Phùng bước ra khỏi một cửa tiệm.
Tuy lòng nóng như lửa đốt nhưng tính ra bọn họ đã tròn một ngày một đêm không có thứ gì vào bụng. Vưu Minh Hứa đã qua cơn đói, hiện tại chỉ thấy xót dạ. Vừa định tiếp tục tìm kiếm, Ân Phùng đã kéo tay cô lại.
Ven đường là một quán ăn nhỏ, có hai bàn khách đang ngồi ăn, mùi thơm nức mũi. Ân Phùng nói: “A Hứa, tôi thực sự đói lắm rồi.”
Bấy giờ Vưu Minh Hứa mới nhận ra Vưu Anh Tuấn sảng khoái tràn đầy tinh lực, sáng sủa, sạch sẽ của ngày thường lúc này đã hai mắt thâm quầng, có chút tiều tụy.
“Ăn đi.” Cô ngồi xuống cùng anh. Hai người tùy tiện gọi vài món, đồ được bê lên, Vưu Minh Hứa mới thấy đói cồn cào bèn vùi đầu lấp đầy cái bụng.
Không bao lâu sau, một bình nước Ân Phùng mua được đưa đến trước mặt cô. Lúc này cũng mới lại thấy khát vô cùng liền mở nắp, nói tiếng cảm ơn rồi tu ừng ực.
Ân Phùng ngắm nhìn khuôn mặt lạnh lùng kiên cường, trong vẻ mệt mỏi còn xen chút tê dại của cô, trong lòng như bị đánh một đòn đau đớn vậy.
Rất nhanh, Vưu Minh Hứa đã kết thúc bữa ăn. Ân Phùng là một người đàn ông, còn theo cô vật lộn suốt thời gian qua, tốc độ cũng đã nhanh hơn nhiều. Anh và từng miếng lớn, nhanh chóng xử gọn đồ ăn, lại tu ừng ực hết nửa già chai nước. Vưu Minh Hứa bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Ân Phùng phát giác, hỏi: “Cô cười gì vậy?”
Vưu Minh Hứa nói: “Cười anh hiện tại cũng da dày thô kệch như đám cảnh sát hình sự chúng tôi rồi.”
Anh cúi đầu cười, lại khôi phục vẻ ngây thơ thường có, tiếp tục hỏi cô: “Tôi như vậy tốt hơn rồi chứ?”
Cô ngừng một chút, “Ừm.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô trong ánh tịch dương vàng nhạt. Vưu Minh Hứa bỗng nhớ lại nụ hôn khi trước, anh như con báo mất kiểm soát xông vào hôn cô mãnh liệt, hôn đến tim cô đau đớn, cũng đánh thức lý trí của cô. Sau một phút im lặng, cô đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Anh cũng bước theo, đi được mấy bước anh mới vươn tay nhẹ nhàng gác trên vai cô, đưa gần mặt đến, khẽ hỏi: “A Hứa mệt không?”
Tấm lưng Vưu Minh Hứa khẽ run rẩy, đặc biệt là bờ vai đang được anh gác tay lên kia bỗng trở nên nặng trĩu. Cô nhìn về phía trước, đáp: “Không mệt.”
Anh nói: “Vậy thì tốt.” Hơi thở của người đàn ông kề sát má cô. Hai người đi được một quãng, bàn tay anh lặng lẽ buông cô ra.
Trời một lần nữa sẩm tối. Cũng có nghĩa là, người đã được thả. Vưu Minh Hứa và Ân Phùng vẫn không thu hoạch được bất cứ manh mối nào, cũng không nhận được tin tức tốt đẹp từ những tổ khác.
Vưu Minh Hứa đứng trong con ngõ yên tĩnh, tối đen như mực, nơi không xa chốc chốc lại có những chiếc xe đi qua, cõi lòng cô hoàn toàn rơi vào đêm sâu u ám. Đồng thời cô cũng phát hiện, hóa ra cô càng ngày càng muốn chia sẻ và trao đổi tình tiết vụ án với người bên cạnh để được lắng nghe ý kiến của anh. Vậy nên cô nói: “Anh cảm thấy có thể là ai? Phán Giai mất tích trong công ty bọn họ, trước sau còn chưa đến nửa tiếng đồng hồ. Chắc chắn có liên quan đến đám người đó.”
Cô hỏi, Ân Phùng tất nhiên sẽ dốc toàn lực giải đáp: “Chu Vinh Phong vẫn còn trong bệnh viện, nhưng kể từ lúc còn trong văn phòng gã đã khăng khăng là Phán Giai đánh gã bị thương rồi bỏ chạy. Một kẻ lòng lang dạ sói, một kẻ tâm cơ cẩn mật giảo hoạt, một kẻ cố ý tỏ ra nhu nhược, còn có một hai người thì miệng kín như bưng. Trên lý thuyết, kẻ nào cũng có khả năng giấu hoặc đưa Phán Giai đi sau khi cô ấy mất năng lực phản kháng. Thậm chí bao gồm cả kẻ đã bị thương là Chu Vinh Phong.”
“Vậy anh thấy, việc Chu Vinh Phong định làm với Phán Giai, những người khác có biết hay không?” Vưu Minh Hứa lại hỏi.
Hai mắt Ân Phùng ngời sáng: “Tôi thấy… bọn chúng đều biết.”
“Nhưng việc Phán Giai mất tích lại không phải do chúng hợp mưu vì khi tôi mới xông vào phòng, đám người đó còn đang gióng trống khua chiêng tìm kiếm cô ấy. Cũng có nghĩa là, có một kẻ, giấu những kẻ còn lại…”
Ân Phùng tiếp lời: “…… độc chiếm Phán Giai.”
Lòng Vưu Minh Hứa lạnh toát. Tuy không tình nguyện song vẫn hỏi vị chuyện gia tâm lý tội phạm trước mặt: “Anh thấy… liệu Phán Giai có gặp nguy hiểm không?”
Nhìn vào mắt cô, lời “Lành ít giữ nhiều” đã đến khóe miệng Ân Phùng mà không sao thốt lên thành lời. Anh gần như vô thức vươn tay ghì chặt gáy cô. Tư thế này khiến toàn bộ nửa thân trên của cô đều nằm gọn trong vòng cánh tay anh. Đây là lần đầu tiên anh làm vậy với cô, Vưu Minh Hứa bất động, anh nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Trong đám lang sói ẩn giấu một con rắn cực độc, nhưng vẫn còn hai con chim ưng đang bay lượn trên bầu trời không chết không từ, vậy nên chắc chắn sẽ bắt được chúng.”
Sau một khắc trầm mặc, Vưu Minh Hứa bật cười. Thấy vậy, anh cũng cười theo. Chỉ là những ngón tay anh “không thầy mà hay”, tự động vuốt ve, quấn bện trong làn tóc mềm mượt của cô. Vưu Minh Hứa cảm thấy tay anh như mang theo sức lực, mân mê khiến cô ngứa ngáy, từ đầu cho đến cổ đều run rẩy tê dại. Cô thầm nghĩ, hóa ra người đàn ông với tâm hồn của một thiếu niên này thực sự có thể đối xử với cô như một người đàn ông thực thụ.
Hai người đều không có cách nào phá vỡ giây phút tĩnh lặng này. Mãi cho đến khi điện thoại Vưu Minh Hứa vang lên, cô mới nghiêng đầu thoát khỏi tay anh để nhận máy.
Giọng nói Hàn Phong trầm khàn ở đầu kia điện thoại: “Tiểu Vưu, đã có kết quả đối chiếu vân tay rồi.”