Vưu Minh Hứa cũng tin rằng họ sẽ nghe lời mình. Cô bình tĩnh suy nghĩ, tiếp viện đã sắp đến, chỉ e sẽ phải phát lệnh truy nã Minh Thao, cậu ta sớm muộn cũng sẽ bị bắt, bèn quyết định: “Đợi thêm chút nữa. Chỉ cần chiếc xe kia không lái đi thì sẽ như bắt cá trong chậu thôi.”
Tiếp viện quả nhiên đến rất nhanh, mấy xe cảnh sát chạy đến từ con đường quanh hồ, đèn xe nhấp nháy, bờ hồ như được nhuộm màu sặc sỡ.
Mọi người tụ hợp. Chẳng bao lâu đã có một xe cảnh sát phát hiện dấu vết của chiếc xe đáng ngờ kia sâu trong rừng cây rậm rạp bên hồ. Đồ Nha lập tức lái xe đến đó.
Mấy chiếc xe cảnh sát dừng bánh bên sườn đồi nhỏ gần hồ. Xung quanh tối như bưng, bầu trời là một màu xanh đen thăm thẳm. Chiếc xe màu đen đó cũng dừng ở sườn đồi.
Trong đêm tối, mọi người bước xuống xe. Hứa Mộng Sơn dẫn theo vài người cầm súng tiến lên, phát hiện trong xe không có người. Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn ra xa, sườn đồi kia chỉ cao tầm hơn hai mươi mét, thấp thoáng bóng cây, có bậc thang đá dẫn lối lên trên, lờ mờ thấy được mái nhà trên đó.
Hóa ra phía trên còn có nhà. Dù có lái xe qua ven hồ cũng khó mà chú ý đến một nơi như vậy, khá có cảm giác cách biệt với thế sự bên ngoài.
“Lên đó xem xem.” Vưu Minh Hứa nói.
Cô dẫn Hứa Mộng Sơn và hai cảnh sát khác đi tiên phong, sau đó là Ân Phùng, tiếp đến là vài người cảnh sát nữa. Đồ Nha và Quán Quân ở lại trong xe. Sắp xếp như vậy cô cũng khá yên tâm.
Họ bước lên bậc thang, ngay trước mắt là một căn nhà gỗ xám cũ kĩ được bao quanh bởi một hàng rào sắt cao, còn lắp đặt cả camera. Có điều lúc này, cánh cổng trên rào sắt chỉ được khép hờ. Họ bước vào sân, phát hiện cửa nhà cũng đóng hờ, bên trong tối đen như mực.
Hứa Mộng Sơn phất tay ra hiệu, mấy cảnh sát tản ra hai bên kiểm tra trước sau căn nhà, không phát hiện điều bất thường. Mọi người tiếp tục tập hợp trước cửa nhà.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn trao đổi bằng ánh mắt, Hứa Mộng Sơn cao giọng: “Có ai không? Có ai trong nhà không?”
Không người hồi đáp, lặng ngắt như tờ.
Vưu Minh Hứa: “Vào trong!”
Cô và Hứa Mộng Sơn cầm súng xông vào đầu tiên, ánh đèn pin chiếu rọi vào phòng tranh tối tranh sáng. Hứa Mộng Sơn vừa vào liền lần mò bên tường, sờ thấy công tắc đèn bèn ấn xuống nhưng đèn không sáng.
Thôi thì mặc kệ trước đã.
Trước hết là gian phòng khách rộng khoảng 20 mét vuông, có một chiếc sofa đen, bàn, ghế, tủ lạnh, đồ đạc không nhiều song có hơi thở của con người. Vưu Minh Hứa bèn nghĩ: Không lẽ đây là một nơi trú ngụ khác của Minh Thao? Nhưng đồ đạc trong phòng đã cũ, hơn nữa Minh Thao mà cũng có bản lĩnh để xây một căn nhà thế này bên hồ?
Suy nghĩ này chỉ vụt lên trong đầu cô, mọi người kiểm tra phòng khách không có bất thường, còn một gian phòng ngủ, bên trong có giường và bàn sách, không có quần áo và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
“Ở đây có cầu thang!” Một cảnh sát kêu lên.
Vưu Minh Hứa và những người khác lập tức xông tới, dùng đèn pin soi sáng, quả nhiên nhìn thấy tại một góc của phòng khách có một cầu thang đen ngòm dẫn thẳng xuống dưới.
Tim Vưu Minh Hứa lệch nhịp, vừa định đưa người xuống thì Ân Phùng không biết đã bước đến sau cô tự bao giờ, ấn đầu vai cô, nói: “Cẩn thận.”
“Được.” Vưu Minh Hứa và mấy đồng nghiệp từ từ đi xuống.
Cầu thang có khoảng 20 bậc, bên dưới là bốn bức tường xi măng trống không, ngột ngạt và không thông gió. Có một lối nhỏ dẫn thẳng về phía trước. Tất cả từ từ cất bước tiến lên.
Có thể nhìn ra bức tường này cũng đã lâu năm, trần nhà có mạng nhện, còn tích bụi, hình như đã rất lâu rồi không có ánh nắng chiếu vào, cũng rất lâu rồi không có người quét dọn.
Lối nhỏ chỉ kéo dài khoảng hơn mười mét, rất nhanh đã đến tận cùng, phía trước xuất hiện một gian phòng đá lớn hơn. Người cảnh sát đi đầu chợt “A” lên một tiếng, mọi người kinh ngạc, chiếc đèn pin trong tay anh ấy chiếu xuống nền, bấy giờ tất cả mới thình lình nhìn thấy một người nằm trên đất.
Người đó mặc áo gió đen, đội mũ lưỡi trai, cuộn tròn người. Nhìn dáng người và cách ăn mặc này, Vưu Minh Hứa giật thót, Hứa Mộng Sơn rọi thẳng đèn pin vào mặt người đó, trắng trẻo thanh tú, mặt đỏ sọng bất thường, không phải Minh Thao thì còn có thể là ai?
Hứa Mộng Sơn phản ứng cực nhanh, không để ý được điều gì khác, bước tới sờ động mạch cổ cậu ta rồi thăm dò hơi thở, sững sờ nói: “Chết rồi! Có vẻ là ngộ độc xyanua, vừa chết không lâu.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Họ truy đuổi suốt dọc đường, đến tận đây chỉ để bắt sát thủ học trò. Thế nhưng cậu ta chạy đến một căn nhà khuất nẻo thế này song lại chết vì trúng độc. Là vì biết bản thân đã không còn đường thoát chăng?
Hay là bị kẻ khác giết hại?
Vưu Minh Hứa đè lại nỗi nghi hoặc, hạ lệnh: “Lập tức thông báo cho Cục, xem xem căn nhà này có điểm bất thường không.”
“Vâng!”
Mọi người tản đi, bắt đầu tìm kiếm trong căn phòng ngập tràn âm khí này. Vưu Minh Hứa cũng nhấc cao ngọn đèn trong tay chiếu khắp phía. Nhưng giây đầu tiên khi ánh sáng đèn chiếu ra xa, cô liền thảng thốt – trên vách tường đối diện treo một hàng dao đầy máu, dao chặt xương, dao găm, cưa… còn cả dây thừng, máy khoan, roi da, khiến căn phòng ngầm này càng thêm quỷ dị và tanh mùi máu.
Vưu Minh Hứa chợt nhớ lại căn phòng giết mổ của tên đồ tể khi trước, lòng cô lạnh toát. Lẽ nào nơi này không chỉ là chốn dừng chân của Minh Thao, mà còn là một nơi nào khác nữa chăng? Kẻ trừng phạt…
Chiếc đèn pin trong tay cô men theo vách tường, từ từ chiếu sáng chiếc giường đơn bên cạnh, chăn chưa gấp, cạnh giường còn có một đôi dép lê. Ở góc tường là tủ quần áo, qua khe hở cửa tủ có thể nhìn thấy bên trong treo đồ. Ai sống trong đây?
Trực giác mách bảo cô rằng người đó không phải Minh Thao.
Nhưng khi ánh đèn pin của cô tiếp tục di chuyển sang bên cạnh, soi sáng chiếc bàn gỗ cũ, một người phủ phục trên bàn, Vưu Minh Hứa chỉ thấy như có thứ gì thắt tim, song bóng dáng đó quen thuộc đến thế, cô suýt chút thì buột miệng thốt lên: Ân Phùng…
Không phải!
Ân Phùng chẳng phải đang theo sau cô sao?
Đột nhiên, một nỗi hãi hùng, lạnh lẽo thấu xương chạy dọc sống lưng cô. Cô định thần, ánh sáng đèn pin lùi đến mặt bàn, chiếu lên người đó. Người đó mặc áo len đen, quần dài, tóc ngắn đen tuyền, xương quai hàm đẹp mắt. Chỉ bóng lưng đã một lần nữa khiến cô cảm thấy quen thuộc vô cùng. Cô thấy vết máu khô trên cổ tay người đó, cũng thấy xích sắt trên hay mắt cá chân người đó, một đầu khác của xích sắt kéo dài về phía góc tường, không biết nối đến tận đâu.
Những người khác cũng đổ dồn sự chú ý vào người này, ai nấy đều sửng sốt, từ từ vây đến.
Huyệt thái dương của Vưu Minh Hứa giật liên hồi, ngờ ngợ cảm thấy có việc gì đó bất thường nhưng lại không thể nói rõ được. Cô bước một bước sang bên, như vậy thứ cô nhìn thấy không chỉ là đường nét thân hình của người đó.
Ánh đèn trong tay cô dừng trên khuôn mặt nghiêng, nửa khuất trong cánh tay anh ta.
Vưu Minh Hứa chết sững.