Suy nghĩ này điên cuồng đến thế nhưng lại giống một ánh lửa bùng lên trong đêm tối, rọi sáng trái tim anh. Cơn phẫn nộ và nỗi đau sai khiến anh siết chặt cô Lý Minh Đệ. Anh cảm nhận được sự giãy dụa và sức sống của Lý Minh Đệ đang dần tan biến, cảm giác sung sướng lạ thường và sắp được giải thoát âm thầm nảy nở. Anh rõ ràng đang đứng nguyên tại chỗ nhưng lại giống như đã ngã ngửa ra sau hơn chục mét chỉ trong tích tắc, chuẩn bị rơi vào một thế giới trống vắng, tĩnh lặng.
Mãi cho đến khi những tiếng động phía sau và tiếng thét của Hứa Mộng Sơn khiến anh bừng tỉnh, quay người nhìn lại, mọi việc đã rồi, kết cục đã hiển hiện ngay trước mắt.
Thế nhưng, có những nơi, nếu trái tim bạn đã từng chạm tới, nó sẽ mãi mãi không bao giờ thực sự rời đi.
Có những việc, nếu bạn đã làm, bạn cũng sẽ mãi mãi khắc ghi cảm giác run rẩy nơi đầu ngón tay.
Cuộc trốn chạy, nỗi lo lắng và liều mạng của cấp dưới, sự truy bắt của cảnh sát, sự khốn cùng trên suốt dọc đường trong mấy ngày qua khiến Ân Phùng vừa phiền muộn vừa nhục nhã chưa từng có. Anh không tin, không quan tâm họ đưa anh đi đâu. Nhưng ý nghĩ lặng thầm kia cứ chốc chốc lại len lỏi vào đầu anh. Ngày trước nó cũng bám riết lấy anh như vậy nhưng chưa từng ngoan cố và dai dẳng như vừa được ban sinh mệnh mới thế này.
Nó nói: Cứ vậy đi, thừa nhận đi, khuất phục đi. Nếu đã làm rồi, nếu đã không còn cách nào có thể rửa sạch tội danh, hà tất phải tiếp tục kiên trì. Giống như xiềng ních đã đè nặng trên lưng suốt ba mươi năm cuối cùng cũng được buông bỏ. Mày vốn là loại người nào thì nên trở thành như vậy. Khi mày giết người, khi mày buông tha bản tính, rõ ràng cũng cảm nhận được sự sung sướng và tự do đã mất từ lâu. Tuy rằng những cảm giác này đi kèm với với cơn đau thấu xương.
Chỉ là nếu như, không có Vưu Minh Hứa.
Nếu không có, những ngày xưa cũ kia.
Không có Đồ Nha, Tiểu Yến, Quán Quân, Trần Phong và Lão Cửu, họ một lòng một ý đuổi theo anh đi chứng minh con đường chính nghĩa.
Anh có lẽ sẽ thực sự muốn từ bỏ.
Những điều này đều là ánh sáng của anh, suýt chút nữa toàn bộ đều tắt lịm giữa những kẽ ngón tay. Linh hồn đang chất vấn anh, là muốn nhẹ nhàng rơi vào bóng tối, hay muốn chịu đựng giày vò lớn hơn, trèo về với nhân gian sáng ngời ấm áp từ vũng lầy chất đầy thi cốt.
Thực ra anh chưa từng có lựa chọn nào khác.
Chưa từng có đáp án nào khác.
Mũi Ân Phùng cay xè, song trái tim lại như trở về buổi đêm tĩnh lặng cùng trò chuyện với Vưu Minh Hứa dưới ánh đèn sắc cam ấm áp. Chỉ là tán gẫu ngắn ngủi, thậm chí còn chỉ thấy chữ chứ chẳng thấy người, nhưng lại khiến anh quay về là con người khi trước một cách thần kỳ. Những ý nghĩ tà ác và dục vọng bị chèn ép quá lâu kia đều dần dần chìm xuống đáy nước lạnh lẽo trước mặt cô.
Anh nói: “Anh sẽ không để em khó xử. Nếu kết quả cuối cùng hung thủ vẫn là nhân cách thứ hai của anh, thực ra chúng ta cũng chẳng đi đường vòng nào, cứ coi hắn là đối thủ của chúng ta, tống thẳng vào ngục hoặc vào chỗ chết là xong.”
Vưu Minh Hứa vốn đã dễ chịu hơn một chút khi nghe giả thiết nhân cách thứ hai của anh không thành lập. Nhưng giờ anh lại quay về chủ đề cũ, ngữ điệu còn vô cảm trầm tĩnh đến vậy, cô chợt lại thấy từng cơn lạnh buốt thấu xương kéo đến từng đợt.
Hóa ra anh cũng không chắc chắn.
Vưu Minh Hứa nói: “Được, em hiểu rồi.”
Ngón tay Ân Phùng dừng trên bàn phím.
Thường ngày hai người đều nói không hết chuyện, vậy mà lúc này lại chỉ lặng thinh.
Ân Phùng ở đầu bên kia định thần, nhìn màn hình kín mít chữ, trái tim vốn đang trống rỗng của anh chợt như được thứ gì đó lặng lẽ đong đầy. Anh cười, giờ phút này, đôi mắt sâu thẳm trên gương mặt anh tuấn tựa như đã khôi phục nét u trầm lạnh lùng của ngày thường.
Anh nói: “Anh và A Hứa đã bắt tay hợp tác rất nhiều lần, lần này cũng sẽ gặp thần giết thần, gặp ma giết ma. Hiện tại, em và anh đều bị kẻ trừng phạt coi là chướng ngại cần phải dọn sạch. Anh nghĩ điều này chính là chứng thực cho giả định ban đầu của anh – Chúng sắp hành động rồi. Đó không đơn giản là nuôi dưỡng vài “hạt giống” hay giết vài tên tội phạm. Nước cờ nhắm vào anh chúng che giấu đã lâu còn không tiếc hy sinh, chứng tỏ chúng sẽ có hành động lớn. Nếu anh là thủ lĩnh của kẻ trừng phạt, vậy thì sẽ là một việc có thể biểu đoạt triệt để ý chí của anh, một việc có thể ảnh hưởng đến rất nhiều người, thậm chí là việc khiến người đời đều biết đến tôn chỉ của kẻ trừng phạt. Như vậy, chúng liều chết mới không hối hận, mới thấy xứng đáng. Anh nghĩ, hắn cũng nghĩ vậy.
Hơn nữa, nếu việc này thành công còn có thể đổ lên đầu anh – Chẳng phải anh đang chạy trốn sao? Mà thủ lĩnh thực sự của kẻ trừng phạt căn bản không hề xuất hiện. Vậy thì tổ chức của chúng sẽ có thể tồn tại mãi. Qua một vài năm nữa, hắn lại có thể bồi dưỡng ra kẻ trừng phạt mới.”
Ngữ điệu của anh bình tĩnh, song Vưu Minh Hứa thì chấn động. Cô không thể không thừa nhận, Ân Phùng nói rất đúng. Đối phương không tiếc hy sinh Tô Tử Ý và Lý Minh Đệ, nghĩa là cháy nhà ra mặt chuột. Chắc chắn là đã muốn triển khai đợt đánh trả cuối cùng. Chỉ là, dù đoán được ý đồ của đối phương, ta ngoài sáng, địch trong tối. Tục ngữ nói rất hay, có trăm ngày làm giặc, khó bề nghìn ngày phòng giặc. Trời cao đất rộng, hơn 10 triệu dân trong thành phố này đều có khả năng trở thành mục tiêu của kẻ trừng phạt. Thần tiên cũng chẳng thể đoán được kế hoạch phạm tội cụ thể của chúng rốt cuộc là gì?
Nghĩ đến đây, lòng Vưu Minh Hứa nặng nề. Hôm nay Ân Phùng tất đã có dự định mới tìm cô nói đến mức này.
Cô hỏi ngay: “Anh định làm thế nào?”
Ân Phùng im lặng nửa phút mới đáp: “Không hẳn không có cách, đi thăm dò kế hoạch của chúng.”
Vưu Minh Hứa nói: “Không được! Em không đồng ý! Nếu sự tồn tại của nhân cách thứ hai thực sự chỉ là vu oan giá họa, chúng sẽ càng không thể tin tưởng anh. Thậm chí có khả năng anh làm vậy cũng là nằm trong kế hoạch của chúng, là tự chui đầu vào rọ! Đừng quên Ân Trần muốn hủy hoại anh nhường nào!”
Ân Phùng im lặng không nói.
Vưu Minh Hứa không ngừng suy nghĩ, nếu không nghĩ ra cách nào khác, với tính cách ngông cuồng của Ân Phùng, còn bị kẻ trừng phạt đày đọa thành như hiện tại, anh thực sự có khả năng đi làm những việc lao vào miệng cọp. Giả vờ cũng được, lừa gạt cũng được, anh sẽ ôm mạo hiểm cực lớn để lấy lòng tin của kẻ trừng phạt. Thậm chí có khả năng thực sự bị đóng dấu là kẻ trừng phạt, từ đó không tội cũng thành có tội, không thể nào gột sạch được nữa. Có lẽ anh đã không còn quan tâm đến điều này. Nhưng sao cô có thể nhìn anh bước vào con đường đồng quy vu tận cho được?
Đó là Ân Phùng của cô. Dù cho anh ngang ngược, cô cũng phải liều chết bảo vệ trái tim trong sạch đó, không muốn nhìn anh bị nhiễm bùn đất và hôi tanh.
Nhưng hiện tại không có bất cứ manh mối nào, làm sao để đối phó với kế hoạch của kẻ trừng phạt đây?
Vưu Minh Hứa một khi bị bức ép ngược lại sẽ càng to gan lớn mật. Trong đầu cô đột ngột vụt lên một câu nói. Đó là khi cô vừa vào nghề, mấy thầy thường hay nói một đạo lý: Đừng thấy có lúc vụ án không một manh mối, căn bản không thể bắt tay điều tra. Những lúc này em phải trở về điểm xuất phát. Thường sự việc xảy ra ở đâu, nơi đó sẽ là nơi cất giấu nguồn gốc phạm tội.
Nghĩ vậy, Vưu Minh Hứa khuyên: “Ân Phùng, anh đừng vội đi tìm chết. Chúng ta trước hết hãy làm rõ rốt cuộc chúng đã làm thế nào để thành công trong sự việc của anh?”
Đầu kia, Ân Phùng im lặng.