Ân Phùng dẫn theo mấy người đứng dưới lầu, im lặng một lúc mới nói: “Trần Phong, cậu lên xem căn nhà đó giờ còn có người ở không. Quán Quân, anh nghĩ cách đi tra camera ở khu lân cận. Tiểu Yến, cậu chạy một vòng xem gần đây có nơi nào khác có thể giấu người không.”
Căn nhà đó.
Căn nhà cho dân nghèo mà Ân Trần đã thuê vào hai mươi năm trước. Ân Trần của khi đó đang sống trong vực thẳm cuộc đời, vì lừa gạt nên bị người ta đòi nợ bèn chốn đến đây, sống một cuộc đời thấp hèn, u ám.
Ân Phùng tuy không biết tư liệu chi tiết năm đó của Vưu Nhuy Tuyết nhưng có thể tra ra trong một năm đó bà đã tham gia bao nhiêu vụ án, trong đó có một vụ hoạt động ngay gần nơi này.
Hai người có khả năng cao đã gặp gỡ và quen biết tại đây, từ đó bắt đầu qua lại.
Trong đầu Ân Phùng hiện lên ánh mắt Ân Trần nhìn camera khi đứng trong nhà Vưu Minh Hứa, hoặc giả anh ta không hề nhìn vào camera mà là nhìn ảnh Vưu Nhuy Tuyết.
Mái nhà đáng quý nhất sao…?
Nơi này có vô số phòng bị bỏ hoang, dường như là một lựa chọn rất tốt cho việc giấu người.
Trực giác mãnh liệt cuộn trào trong lòng Ân Phùng, anh hình như đã dự cảm được điều gì đó.
———
Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa trở lại Cục cảnh sát.
Dọc đường, Vưu Minh Hứa liên tục xem đi xem lại đọan băng ghi hình trong điện thoại.
Rửa xe, đế giày, mùi hôi thối… Cô cảm giác đã cách đáp án gần thêm một bước. Đặc trưng của nơi đó rõ ràng đến thế, đến Ân Trần cũng buộc phải đặc biệt che giấu.
Cô khẽ chạm tay, hình ảnh dừng tại một thời điểm.
Ân Trần nghiêng đầu, tay xoa tai.
Động tác nhỏ này đã xuất hiện ít nhất ba lần trong toàn bộ băng ghi hình.
Lại là một chi tiết nhỏ bất thường.
Đang trầm tư suy ngẫm, điện thoại chợt đổ chuông, một đồng nghiệp trong Cục gọi đến: “Thầy Ân dự đoán không sai! Ân Trần gửi video đến thật rồi! Bố mẹ Hứa Mộng Sơn, Hình Kỷ Phục, và cả bố mẹ thầy Ân đều có trong video cả!”
——–
Một nhóm đông cảnh sát vây quanh một chiếc máy vi tính.
Nửa tiếng đồng hồ trước, hòm thư điện tử của Cục cảnh sát nhận được một thư nặc danh, đính kèm một video dài một phút.
Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa vừa về tới nơi, Đinh Hùng Vĩ cũng đến.
Video được mở phát. Bên trong xuất hiện một không gian với màu sắc xám xịt. Tường xám, sàn xám, trần nhà cũng màu xám. Tất thảy đều được chát xơ bằng xi măng. Không gian đó dường như khá lớn vì khung hình không quay tới mép tường.
Năm người lần lượt xuất hiện, họ bị trói trên tường giống như năm bó củi sắp rơi rụng. Quần áo họ đều dính máu, đầu gục xuống, sắc mặt đều tái nhợt. Nhưng toàn bộ cảnh sát vẫn có thể nhận ra năm người này lần lượt là bố mẹ Hứa Mộng Sơn, Hình Kỷ Phục và bố mẹ Ân Phùng.
Trên đầu năm người có hai quạt thông gió đang quay vù vù, bên ngoài có ánh sáng rực rỡ, chiếu bóng mờ xuống mặt sàn.
Hứa Mộng Sơn siết chặt nắm đấm đập mạnh xuống bàn, mặt đỏ bừng, thét lên: “Bố! Mẹ!”
Vưu Minh Hứa gắng sức nắm chặt bờ vai anh ấy.
Một cảnh sát hét lên: “Nước! Có nước!”
Mọi người bấy giờ mới nhận ra tại một góc khung hình có nước đang cuồn cuồn chảy vào bên trong, từ từ lan rộng, hơn nữa không hề có dấu hiệu rò rỉ hay chảy ra ngoài. Nước chảy không nhanh nhưng thế nước thì không thể ngăn chặn.
Video dừng lại tại đây.
Đinh Hùng Vĩ gần như lên tiếng ngay lập tức: “Tìm địa chỉ IP chưa? Cho người qua đó chưa!”
Người cảnh sát ngồi trước vi tính đứng bật dậy, đáp: “Tìm được rồi! 15 phút trước cảnh sát khu vực đó đã đến nơi, đó là một tiệm net, nhưng nghi phạm chạy mất rồi, họ đang kiểm tra camera.”
Tất thảy đều lặng ngắt.
Đầu óc Vưu Minh Hứa hoạt động hết công suất. Họ nhận được video vào nửa tiếng trước, nếu nước chảy mãi thì giờ này đã nhấn chìm đến đâu rồi? Liệu có đến mắt cá chân của năm người đó chưa? Hay là đến eo rồi?
Cho nên đây mới là kết cục Ân Trần chuẩn bị cho những bậc cha mẹ đó: Dìm chết, dìm chết họ từng giây từng phút một? Hơn nữa còn để cảnh sát biết nhưng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn? Thân là con cái của những người này, còn có sự trừng phạt nào khác tàn nhẫn hơn thế này nữa sao?
Hiện giờ phải làm thế nào?
Tìm được nơi trong video.
Không kịp tra từng tấc đất trong thành phố này, họ buộc phải lập tức tìm ngay ra nơi đó.
Thế nhưng, phải tìm thế nào đây?
Suy nghĩ quay cuồng trong đầu Vưu Minh Hứa, Đinh Hùng Vĩ với kinh nghiệm phong phú đã vô cùng quả quyết hạ một chuỗi mệnh lệnh: “Tiểu Chu, lập tức nhờ những tinh anh của bộ phận kĩ thuật thông tin giúp sức, tách hết từng hình, từng góc, từng âm thanh trong video này ra cho tôi, tôi không tin lại không thu được chút manh mối nào! Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn!” Mắt ông như sắp phun ra lửa: “Hai cô cậu! Xem kĩ video này cho tôi, suy luận đi, suy luận hẳn hỏi vào! Ân Trần xuất hiện trong nhiều video đến thế, để lại nhiều dấu vết đến thế, nhất định là có liên hệ gì đó! Sao có thể không lưu lại dấu vết gì được? Không có hành vi phạm tội nào là hoàn mỹ, dùng hết sức tìm tỉ mỉ cho tôi!”
Những lời này không hẹn mà giống hệt quan điểm của Vưu Minh Hứa, hai người đồng thanh đáp: “Rõ!”
Đinh Hùng Vĩ đi điều chỉnh lực lượng cảnh sát được điều động, tăng cường rà soát những khu vực xung quanh tiệm net. Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn và mấy cảnh sát hình sự khác ở lại phòng, mỗi người một máy tính, người nào người nấy đều căng mắt nhìn như sắp đục ra một lỗ trên màn hình.
“Ở đâu mà lại có một nơi thế này, có quạt thông gió kiểu này?” Hứa Mộng Sơn hỏi.
Vưu Minh Hứa quay đầu nhìn, vành mắt anh ấy vẫn đang đỏ sọng, cả người như cây cung bị kéo căng hết cỡ, nhưng ánh mắt đã hồi phục nét trầm tĩnh sắc sảo thường ngày. Bấy giờ Vưu Minh Hứa mới hơi yên tâm.
Một cảnh sát bên cạnh đáp: “Nhà kho?”
Mọi người đều gật đầu, nền xi măng, quạt thông gió, bóng nắng đầy bụi thế này thực sự rất giống nhà kho. Nhưng dù thực sự là nhà kho thì vẫn quá mơ hồ.
Vưu Minh Hứa bổ sung: “Chúng tôi đã điều tra rồi, trước lúc gây án vào tối qua, Ân Trần đã đặc biệt đi rửa xe. Tôi nghĩ trên xe và bánh xe chắc chắn có dấu vết đặc biệt nào đó nên anh ta mới phải đi rửa. Loại dấu vết đó chỉ cần vừa nhìn là có thể nhận ra ngay, có thể tức khắc khiến người ta đoán ra được nơi anh ta ẩn nấp.”
Tất thảy mọi người đều im lặng, cau mày vắt óc suy nghĩ.
Vưu Minh Hứa nói: “Đế giày anh ta cũng có loại dấu vết đó.”
Hứa Mộng Sơn: “Mùi hôi thối. Nhân viên tiệm rửa xe nói trên người anh ta có một mùi hôi khá đặc biệt.”
Dấu vết đặc biệt?
Mùi hôi đặc biệt?
Đó là nơi nào?
Một cảnh sát cao giọng nói: “Bãi rác? Lẽ nào là bãi rác?”
Có người mắt sáng lên lấp lánh: “Không sai! Bãi rác của thành phố đều nằm ở vùng ngoại ô, nếu giấu người ở đó thì rất khó phát hiện.”
Vưu Minh Hứa nghĩ rồi lắc đầu: “Không phải bãi rác. Rác nơi nào cũng có, dù rãnh bánh xe có kẹp rác thì cũng là chuyện rất đỗi bình thường, không mang tính đặc chỉ phương hướng, anh ta sẽ không đặc biệt đi rửa xe. Vả lại bãi rác lớn của Tương Thành đều là khu công cộng, người đông xe nhiều, quản lý cũng có quy phạm. Anh ta muốn đưa năm con tin vào, còn phải kiểm soát nhà kho đó thì khó mà không khiến người khác chú ý. Còn một vài bãi rác nhỏ bị bỏ hoang sẽ không có nhà kho rộng, sáng và sạch như thế.”
Cô bác bỏ từng ý một với logic vô cùng rành mạch.
Khả năng là bãi rác bị loại trừ.
Hứa Mộng Sơn trầm ngâm nói: “Liệu có phải là kiểu như tầng hầm hay đường hầm không?” Anh ấy nhìn Vưu Minh Hứa, Vưu Minh Hứa hiểu ngay anh đang nghĩ tới vụ án của Trần Chiêu Từ, chẳng ai có thể nghĩ ra giấu người trong động phòng không được xây dựng từ thời kiến quốc, nay đã bị bỏ hoang ở Hoài Thành.