Chờ Tôi Có Tội

Chương 334: Chương 334: Phần kết (18)




Hứa Mộng Sơn hiểu ngay ý Vưu Minh Hứa khi nhìn vào mắt cô, anh nói: “Bất kẻ là sản nghiệp dưới tên Ân Trần hay Quách Phi Vanh, chúng ta đều đã điều tra và phong tỏa từ lâu, không có nơi nào thế này. Lập tức đi điều tra xem có kiểu nông trại nhỏ nào do những người có liên quan đến anh ta đứng tên hay không!”

Cảnh sát tức khắc chia nhau hành động, tìm lần lượt từng mối quan hệ xã hội của Ân Trần, đặc biệt là dưới cái tên Quách Phi Vanh.

Vỏn vẹn 20 phút sau, họ đã tìm được đáp án như trúng giải độc đắc.

Hứa Mộng Sơn đọc tư liệu đăng ký nông trại trước mặt mà mắt như sắp phun ra lửa, quay đầu nói với mọi người: “Còn nhớ người tên A Hoa bị La Vũ xử lý không? Chị gái hắn là một trong những tình nhân của Quách Phi Vanh. Hắn không đứng tên nhà đất nhưng bố mẹ hắn có một trại nuôi gà! Nằm ngay tại ngoại ô phía Nam Tương Thành!”

———

Ân Phùng đứng dưới tòa nhà bỏ hoang nhìn Trần Phong vội vã quay lại. Tiểu Yến và Quán Quân cũng đều đã trở về, đang đứng sau anh.

Trần Phong lắc đầu với anh. Không có phát hiện.

Bất kể là căn nhà Ân Trần đã thuê vào 20 năm trước, hay camera của vùng lân cận, hay là những nơi anh ta có khả năng giấu người đều không phát hiện được gì.

Ân Trần không ở đây.

20 phút trước, phía cảnh sát cũng đã gửi video của Ân Trần cho Ân Phùng. Điều này cũng khiến phạm vi tìm kiếm của họ rõ ràng hơn.

Mấy người đều nhìn Ân Phùng, chờ đợi mệnh lệnh.

Song Ân Phùng đang chìm trong suy tư.

Một trong bốn trường hợp đã bị loại.

Ân Trần ấy vậy mà không trở về nơi gặp gỡ với Vưu Nhuy Tuyết.

Vậy thì còn lại Phạm Thục Hoa, mẹ ruột Ân Trần và hang ổ của kẻ trừng phạt.

Những nơi này đều trái ngược với trực giác của Ân Phùng khiến anh có chút không vui. Có điều, việc ở ngay trước mắt, anh cũng buộc phải tin, phải bình tĩnh để suy luận những khả năng khác.

So ra, Ân Phùng cảm thấy nơi thứ hai, cũng tức là nhà mà Ân Trần và mẹ ruột từng sống có khả năng lớn nhất.

Bởi vì bất kể Phạm Thục Hoa hay hang ổ của kẻ trừng phạt, có lẽ đã từng khiến Ân Trần tìm lại được ý nghĩa cuộc đời, thế nhưng hiện tại, kẻ trừng phạt đã tuyệt diệt, Phạm Thục Hoa bị bắt, Ân Trần đi vào bước đường cùng. Nói cách khác, kẻ trừng phạt đã thất bại. Một tổ chức thất bại còn có thể mang lại cảm giác an toàn cho Ân Trần không? Không thể. Còn có thể khiến Ân Trần muốn quay về không? Cũng không thể.

Khi đôi mắt anh ta đã không còn nhìn thấy ý nghĩa cuộc đời thì sẽ quay đầu tìm kiếm nơi lánh nạn mình đã từng vứt bỏ.

“Đến nơi ở của Ân Trần và mẹ ruột ngày trước.” Ân Phùng nói.

Cũng tức là nơi bố anh, vợ trước và Ân Trần cùng sống trước lúc Ân Phùng ra đời.

Một hàng người nối đuôi nhau lên xe.

Mặt trời chìm xuống đường chân trời, ráng chiều buông lơi. Ân Phùng với chiếc áo xám quần đen ngả mình trong hàng ghế sau, cả người chìm trong nắng chiều cũng bắt đầu mờ nhạt, chỉ còn thấy được những đường nét đẹp đẽ mơ hồ.

Khi xe rời khỏi khu vực này, anh quay đầu nhìn lại tòa nhà bỏ hoang đã chịu đựng bao phong sương và khốn khổ kia. Không rõ vì sao, lòng anh vẫn có cảm giác bất thường. Anh vẫn cảm thấy Vưu Nhuy Tuyết mới là nơi Ân Trần khát vọng quay về. Giống Vưu Minh Hứa đã nói, khi Ân Trần, Hình Kỷ Phục ở cùng cô trên chiếc xe đào thoát kia, khi họ nhắc đến Vưu Nhuy Tuyết, Ân Trần trước nay luôn trầm ổn đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Chỉ có điều, Ân Phùng với vai trò là người đến sau, quả thực anh không hiểu về quá khứ một nhà ba người hạnh phúc của Ân Trần. Còn tính tình bố mẹ trời sinh đã kì lạ như thế, anh cũng không thể biết được nguyên do. Cho nên, nếu phán đoán của anh có xảy ra sai lầm, trên thực tế Ân Trần là muốn quay về “ngôi nhà” thực sự của ngày thơ bé cũng chưa biết chừng. Huống hồ Ân Trần còn ở lại đúng một tiếng đồng hồ tại nơi ở của bố mẹ Ân. Đây có lẽ là chứng cứ mạnh nhất, còn có sức thuyết phục hơn cả trực giác của anh.

Nghĩ vậy, Ân Phùng bình tĩnh lại. Anh quyết định vẫn nên đi đến nơi tiếp theo xem sao.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, là Vưu Minh Hứa gọi đến, giọng cô nghe như vô cùng mừng rỡ: “Ân Phùng, có lẽ bọn em tìm thấy nơi giam giữ con tin rồi!”

Ân Phùng ngẩn người: “Ở đâu?”

“Anh còn nhớ A Hoa không? Dưới tên bố mẹ hắn còn một trại nuôi gà.”

Vưu Minh Hứa tóm tắt ngắn gọn quá trình suy luận và công tác điều tra của họ một lượt rồi nói: “Bọn em sẽ hành động ngay bây giờ! Chắc vẫn kịp cứu người!”

Nhưng Ân Phùng giữ im lặng.

Trại nuôi gà dưới tên bố mẹ A Hoa?

Trực giác mãnh liệt một lần nữa ập đến, anh cười nhạt lắc đầu: “Không, Ân Trần sẽ không ở đó. Các em nhầm rồi.”

Lần này đến lượt Vưu Minh Hứa ngẩn người, tim đập thình thịch, hoàn toàn không ngờ tới đáp án kích động lòng người mà bản thân và đồng nghiệp dốc cạn sức lực mới thu được lại bị một câu của anh phủ định sạch sẽ.

Thế nhưng, sao có thể không phải? Logic rành mạch đến thế, kết quả suy luận chỉ có một. Không thể là trùng hợp được.

“Vì sao?” Cô lập tức hỏi.

Ân Phùng đáp: “Nơi này không liên quan đến anh ta, không hề có ý nghĩ của nhà. A Hứa, anh ta không chỉ vì báo thù chúng ta, giết chết con tin, chúng ta sớm đã có chung quan điểm về điều này. Giết người và cướp đoạt bố mẹ chúng ta chỉ là mục đích bề ngoài, thứ anh ta theo đuổi thực sự là muốn tạo ra một mái nhà giả dối, đủ để thỏa mãn dục vọng. Đó là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng anh ta có thể nắm lấy trong cuộc đời hèn mọn của bản thân. Vậy nên mục đích của anh ta sao có thể chỉ là nhốt những ông bố bà mẹ đó rồi từ từ giết chết cho được. Làm vậy anh ta thu được thứ gì? Trừ Hứa Mộng Sơn sẽ đau lòng thì làm gì còn ai khác? Anh ta chắc chắn còn có mục đích khác, chắc chắn còn có nghi thức khác muốn hoàn thành.”

Hết chương 334

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.