“Lão Đinh, có thể lập tức cử một đội chi viện đến Phương Trúc Uyển Nhã không?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cháu không liên lạc được với Ân Phùng.”
“Chú sẽ sắp xếp nhanh nhất có thể.”
Ngắt cuộc gọi, Vưu Minh Hứa nhìn quanh, ai nấy đều đang bận rộn, dù sao cũng vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất thời không đủ nhân lực để phân chia. Cô bèn nói với Hứa Mộng Sơn: “Cậu trông bên này, mình đến nơi khác.”
Ngày hôm nay Hứa Mộng Sơn vui buồn lẫn lộn, vừa vỗ về bố mẹ xong, vành mắt vẫn đang đỏ hoe, nghe cô nói liền cảnh giác: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Còn chưa chắc chắn, mình không liên lạc được với nhóm Ân Phùng, phải đến xem mới yên tâm được.”
Cấp trên sớm đã truyền từng đợt mệnh lệnh xuống dưới, bên này đích thực không thể cử bớt người đi được. Hứa Mộng Sơn gật đầu: “Ở đây có mình, thiếu cậu cũng không sao, đi đi. Hành sự cẩn thận, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải gọi chi viện trước.” Ngừng một chút rồi tiếp: “Đừng vì anh ấy mà bất chấp cả sống chết.”
“Mình biết.”
Xe Đồ Nha đỗ ngay ngoài trại gà, tách riêng khỏi vài chiếc xe cảnh sát xung quanh. Hai người lên xe.
Tuy đã là đêm khuya nhưng không khí vẫn len lỏi chút oi bức. Đi ra khỏi trại gà nóng phừng phừng, Vưu Minh Hứa chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, Đồ Nha lại càng chẳng phải nói. Xe vừa vững vàng lái ra đường lớn, anh ấy liền mở chai nước khoáng đặt trên bảng điều khiển trung tâm, tu ừng ực hết cả chai.
Vưu Minh Hứa cũng cầm chai nước ở chỗ ngồi lên, uống một hơi hết nửa chai mới thấy đỡ khát. Cô lại cầm điện thoại, bấm số gọi cho Ân Phùng nhưng vẫn không người nhấc máy. Cô mở loa ngoài, sắc mặt hai người ngày càng nghiêm trọng.
“Thầy Ân và họ…” Đồ Nha hỏi, “Chắc không phải xảy ra chuyện rồi chứ?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Sẽ không. Em tin anh ấy.”
Tin rằng cho dù Ân Trần có tạo bẫy thì anh cũng có cách đối phó. Lần nào anh cũng giỏi hơn Ân Trần, cao tay hơn Ân Trần một bậc. Lần này, chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Đồ Nha yên tâm hơn một chút.
Vưu Minh Hứa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Đêm đã về khuya, dưới tay lái lụa của Đồ Nha, họ đang nhanh chóng đến gần đèn hoa rực rỡ của thành phố. Phương xa giống một con thú đang chìm trong giấc ngủ đông dần lộ rõ dáng hình.
“Còn 5 phút nữa là đến.” Đồ Nha nói.
Vưu Minh Hứa nhếch mày, hóa ra hai nơi không cách xa nhau là mấy? Như vậy, có lẽ hai người họ sẽ đến nơi trước nhóm chi viện Đinh Hùng Vĩ cử đến. Có điều lực lượng cảnh sát trong tay Đinh Hùng Vĩ cũng có hạn, chỉ e không thể đến nơi kịp lúc được như họ.
Từ xa, cuối cùng cũng nhìn thấy một dãy nhà mới xây đứng sừng sững trong đêm. Vưu Minh Hứa cau mày, lạc giọng: “Đó là gì?”
Đồ Nha giật mình, nheo mắt nhìn, quả nhiên thấy một tầng trong số những tòa nhà cao tầng đó đang bốc cháy ngùn ngụt.
“Cháy rồi!”
Tuy không biết đó là tòa nhà số bao nhiêu, nhưng Vưu Minh Hứa nhẩm tính trong bụng, thầm kêu không ổn. Nào có chuyện trùng hợp đến thế? Tim cô thắt lại, tuy nói có lòng tin ở Ân Phùng nhưng “không lo hiểm nguy, chỉ sợ sơ sẩy”.
Đồ Nha đạp chân ga, xe lao thẳng về phía tòa nhà đó.
Con đường phía trước thẳng tắp, hai bên đường lác đác vài chiếc xe. Phía cuối đường, đã có không ít người tụ tập dưới tòa nhà. Lúc này cách vụ nổ vừa tròn 3 phút đồng hồ, nhân viên cứu hỏa vẫn chưa kịp đến.
Vưu Minh Hứa nhìn chằm chằm căn nhà bốc cháy, tiếp tục gọi điện thoại, vẫn không liên lạc được. Đang nhím chặt môi định gọi cho người khác, xe thình lình đánh rẽ, tiếng phanh xe chói tai vang lên, xe họ đang tông thẳng vào bồn hoa bên đường!
Vưu Minh Hứa bám vội ghế trước, cố giữ thăng bằng, chỉ nghe thấy một tiếng “uỳnh” vang vọng, may thay xe đã phanh kịp nhưng vẫn tông vào bồn hoa. Cô toát mồ hôi lạnh, nhìn lại mới phát hiện Đồ Nha đã hôn mê trên vô lăng từ bao giờ, nằm im bất động.
Vưu Minh Hứa vội nhoài lên lay người anh ấy: “Đồ Nha! Đồ Nha!”
Không có bất cứ phản ứng nào, nhưng Vưu Minh Hứa có thể cảm nhận được hơi thở và lồng ngực đang phập phồng của anh ấy, tựa như đột nhiên ngủ gục vậy.
Chuyện gì thế này?
Một tay Vưu Minh Hứa ấn trên vai Đồ Nha đang hôn mê, ngồi một mình trong xe, có một chốc cả người cô chợt ngây ra như phỗng.
Xe đã phanh kịp lúc, còn chưa tắt máy, tiếng động cơ trầm thấp vẫn đang vang lên liên tục. Cửa sổ xe hoàn hảo, khoảnh khắc ban nãy không để lại dấu vết bị phá hoại nào. Xung quanh có rất nhiều xe đang đỗ nhưng không có người đến gần. Trên tòa nhà phía trước, khói đen lửa đỏ vẫn đang cuồn cuộn, họ vẫn đang cách đám đông khoảng hơn trăm mét.
Vưu Minh Hứa tháo dây an toàn, vừa hé cửa xe được một nửa liền xây xẩm mặt mày. Cô vịn cửa xe, đặt chân xuống đất nhưng chỉ thấy đất mềm như bông. Cô cắn chặt răng, cố đứng vững, ngẩng đầu nhìn lên lần nữa mới phát hiện trong tầm mắt, tòa nhà kia như đang che phủ bởi một lớp ánh sáng lờ mờ, mọi thứ xung quanh đều đang lắc lư điên đảo.
Nước.
Là hai chai nước trong xe.
Đồ Nha uống hết cả một chai, cô chỉ uống một nửa nên phát tác muộn hơn.
Cơn gió nóng bất thường trong nhà kho, hai người khát khô cổ. Toàn bộ kế hoạch che giấu một chi tiết vô cùng nhỏ nhặt. Lẽ nào lấy năm người làm mồi nhử, còn mục đích thực sự là ở nơi này?
Kẻ đó không ở nơi nào khác mà luôn ở ngay cạnh cô. Tựa như con rắn nhỏ trong rừng rậm nhiệt đới, giấu mình dưới những cành lá úa tàn chờ đợi thời cơ hành động.
Vưu Minh Hứa lảo đảo tiến về phía tòa nhà kia, vừa đi vừa sờ hông, rút súng cầm trong chắc trong tay, một tay khác móc điện thoại, muốn gọi điện cho Hứa Mộng Sơn, nhưng ngón tay làm thế nào cũng không chạm đến được màn hình.
Chỉ đi có vài chục bước, cô đã toát mồ hôi lạnh, rất buồn nôn, muốn ngủ. Cô không biết mình ngã ra đất từ bao giờ, mãi cho đến khi cảm giác lạnh lẽo truyền đến, cô mới miễn cưỡng tỉnh ráo hơn một chút, sau đó cảm nhận được có người lấy đồ khỏi tay cô. Đại não cô phản ứng vô cùng chậm chạp, cố gắng mở mắt mới phát hiện hai tay đã trống không, súng và điện thoại đều biến mất cả rồi.
Nhưng Vưu Minh Hứa cũng không biết mình lấy sức từ đâu mà chống được hai tay xuống đất, từ từ bò dậy. Người phía sau cô khẽ chép miệng.
Vưu Minh Hứa tự biết mình không còn sức lực, vừa bò dậy đã đụng trúng chiếc xe bên cạnh, tựa người vào xe, miễn cưỡng không để bản thân ngã lăn ra đất. Cô gắng sức mở mắt nhìn ra xa, thấy một bóng đen cao lớn đang tiến từng bước về phía mình, tiếng giày loẹt quẹt trên nền đất.
Anh ta túm chặt eo cô, ôm vào lòng. Vưu Minh Hứa mơ màng, bàn tay đưa lên trên men theo cơ bắp săn chắc của anh ta, xoay tay, vặn eo, luồn ra khỏi vòng ôm đó.
Ân Trần hừ một tiếng, không còn thương hoa tiếc ngọc, đập một nhát vào gáy cô. Phản ứng của Vưu Minh Hứa chậm chạp đi rất nhiều, mơ màng cảm nhận được nguy hiểm, cúi người nhưng quá chậm, cú đánh đó tuy không trúng gáy nhưng đập thẳng xuống lưng cô. Cô rên lên một tiếng đau đớn, lao người về trước, đụng trúng chiếc xe máy ngay cạnh.
Xe máy đó chính là thứ vừa rồi cô thấp thoáng nhìn thấy và dốc sức lại gần.
“Rầm” một tiếng, cô đụng đổ xe, người cũng ngã lăn. Chiếc xe máy gia dụng đó lập tức vang lên chuỗi cảnh báo chói tai, gần như vọng khắp tiểu khu, thu hút không ít sự chú ý của những người xung quanh.