Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 59: Chương 59: Bí mật không thể nói




Nhạc Viêm tham gia cs league đợt đó, kỳ thật là nghe nói nhóm Từ Phong tham gia, nghĩ rằng Hạ Phong cũng sẽ đi nên mới báo danh.

Sau đó gặp nhau trong game, cũng không phải trùng hợp.

Một lần lại một lần, lập acc nữ kết hôn với anh ta, lại dốc hết sức để anh ta biết mình là nhân yêu ——

Như đang trêu cợt đối phương, cũng như đang châm chọc chính mình.

Trong game kết hôn rồi ly hôn vô số lần, trong hiện thực Hạ Phong có biết chăng, cái vị Thần Hỏa bị anh ta đuổi giết trên internet kia, chính là người anh ta từng tổn thương qua.

Anh có biết chăng?

Không biết thì thế nào, cách internet ai thấy rõ ai, ai biết khi mình cùng anh ta trêu đùa, trong lòng có bao nhiêu khó chịu, có bao nhiêu oán hận……

Mà biết thì thế nào, chỉ là tăng thêm chuyện cười mà thôi.

Lúc này cùng sánh vai nằm trên gra giường của phòng VIP đặc biệt, mà trên gra giường vết máu chói mắt thuộc về Hạ Phong.

Giống hệt như đêm đó của nhiều năm trước.

Bởi vì nhìn thấy anh hôn người thiếu niên kia mà bộc phát cơn giận, cuối cùng còn phát tiết ở trên người anh, dùng động tác xâm phạm lẫn trừng phạt.

Anh ta mới rồi với người thiếu niên kia, là đang diễn trò, Nhạc Viêm rất rõ, cho nên mới không đành lòng.

Cái đêm của nhiều năm trước đó, kỳ thật MB mình tìm, cũng là đang diễn trò. Hạ Phong lại không hiểu rõ, cho nên tức giận mới có thể càng mãnh liệt, thương tổn cũng càng mãnh liệt, thậm chí mang theo hương vị tuyệt vọng. (MB = money boy)

Nhớ tới nỗi đau của lần bị cường bạo, lại thấy lạnh sống xương.

Vì sao luôn như vậy, biến thành lưỡng bại câu thương mới bỏ qua?

Vì sao luôn không khống chế được, thương tổn tới mình chứ không nghĩ thương tổn người?

Như hai dã thú đang cắn xé lẫn nhau, mặc kệ ai thua ai thắng, cuối cùng, đều là kết cục thảm thiết.

Nhạc Viêm thấy nhói lòng.

Vốn định đối anh ta thực thi một loạt kế hoạch trả thù, cuối cùng cũng chỉ là nửa cưỡng ép ôm anh ta mà thôi.

Thực hiện yêu cầu của nhiều năm trước – “Tôi muốn làm top”.

Lần đó Hạ Phong lấy “Tôi là thuần chất 1″ mà cự tuyệt, thì tại sao hôm nay lại chủ động tiếp nhận?

Xem ra anh ta biết mình không có uống thuốc, nhưng vì sao……

Chẳng lẽ anh ta thích sao?

Này có thể tính nhưng không dám tưởng, sợ kỳ vọng càng lớn, sẽ càng thất vọng và đau khổ, đành phải dằn xuống đáy lòng, trở thành cấm kỵ không thể đụng vào.

Mùa hè này vẫn nóng như xưa, độ ẩm trong không khí vốn đã cao, vừa rồi lại tiến hành màn tình ái kích liệt, da dẻ ra một tầng mồ hôi, dinh dính khó chịu.

Nhạc Viêm cũng lười đi tắm, chỉ lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm phồn hoa xa xa.

Cởi trần thân trên, mở cửa sổ tản đi mùi vị gay mũi trong phòng, gió đêm vỗ lên người, mềm mại nhưng lạnh lẽo.

Quay đầu lại ngắm Hạ Phong trong giấc ngủ say, đôi mày hơi nhíu lại, ngũ quan tinh xảo như lúc trước.

Như cuối cũng không thể quay lại khi đó.

Nhạc Viêm không khỏi khẽ nở nụ cười.

Trong đôi mắt có chút thần sắc đau đớn không dễ nhận ra, nhưng bị vẻ mặt bình tĩnh che giấu kĩ càng.

Trên mạng, trong hiện thực, hai con người dây dưa nhiều năm, thương tổn nhiều năm.

Hiện tại đã không cần phải tiếp tục nữa rồi.

Mấy năm nay, khi tịch mịch, sẽ đến nơi này phóng túng, tìm trong phần lớn đối tác bóng dáng của Hạ Phong, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng sau mỗi lẫn phóng túng không thể không bất đắc dĩ nghĩ rằng —— nếu như là Hạ Phong thì tốt rồi.

Nếu như là Hạ Phong thì tốt rồi.

Nếu như là Hạ Phong……

Đáng tiếc không thể là anh ta, bởi vì mình không thể cùng anh ta trên giường mà không nói lời yêu, sẽ không nhịn được ở trong cao trào gọi tên anh ta, khiến anh ta phát hiện bí mật đè nén sâu trong lòng.

Mình như thế, ở trước mặt anh ta sẽ có vẻ thấp kém và nực cười.

Cho nên không ngừng tìm người tương tự để thay thế, không ngừng ở trước mặt người xa lạ không chút cố kỵ kêu tên Hạ Phong.

Cách thức phát tiết tự ngược, vẫn không cách nào làm cho nội tâm chân chính bình tĩnh trở lại.

Nhưng hôm nay thật sự ôm anh ta, thấy bộ dạng biếng nhác nhưng đầy kiêu ngạo của anh ta khi tiếp nhận, đột nhiên cảm thấy mình chấp nhất như vậy có chút buồn cười, còn có chút đáng buồn.

Khi đó tuổi còn trẻ, đơn thuần nghĩ rằng Hạ Phong có mình là đủ rồi, mình đối anh ta toàn tâm toàn ý, anh ta cũng nên toàn tâm toàn ý.

Đem tình cảm đơn thuần toàn bộ cho anh ta, đương nhiên cũng muốn độc chiếm anh ta.

Nhưng Hạ Phong nói không sai, anh ta là con ngựa hoang, không ai có thể trói buộc.

Cuối cùng nay mới hiểu được, nguyên lai tình dục quả thật là bản năng xúc động của con người, tuân theo nguyên tắc khoái hoạt của thân thể. Chính mình chẳng phải có thể cùng những người khác lên giường, chẳng phải có thể cảm giác được khoái hoạt?

Hạ Phong năm đó có lẽ do ngán rồi, mới ra ngoài tìm người khác đổi khẩu vị, cuộc làm tình, chỉ cần thoải mái, đối tượng là ai đối với anh ta mà nói cũng đâu quan trọng.

Tuy rằng lý trí tranh luận đều hiểu rõ, nhưng Nhạc Viêm vẫn không thể dễ dàng tha thứ sự thật anh ta trật đường.

Để rồi lấy đồng dạng trật đường trả thù lại anh ta, hoàn toàn hủy diệt mối quan hệ nhỏ bé giữa hai người, kỳ thật, cũng là sự kiêu ngạo sai khiến.

Nhạc Viêm kiêu ngạo, không cho phép mình cùng bất luận kẻ nào chia xẻ người yêu.

Nếu không có tình yêu chuyên nhất, không bằng rời đi.

“Alo, thầy Chu, em là Nhạc Viêm, vâng, em cuối tuần sang trao đổi với thầy……”

Cúp điện thoại, nhẹ nhàng thở hắt ra, khóe miệng nâng lên nét cười, thoải mái nhiều, càng nhiều hơn phần vô vọng.

Trở lại trên giường, lật lại thân thể Hạ Phong, tìm bông tăm giúp anh rửa sạch nơi vết thương, cũng thuận tiện bôi dược lên, trông hậu huyệt bị chà đạp thảm thương như vậy, Nhạc Viêm có chút bất đắc dĩ nghĩ, anh cường bạo tôi một lần, tôi cường bạo anh một lần, xem như huề nhau đi.

Huề nhau, vậy thanh toán xong đi.



Nắng chiều có chút chói mắt, Nhạc Viêm đứng trên bục giảng bài như thường.

“Các bạn hẳn đã biết, trong não bộ của các bạn, phần nào quản lời nói của các bạn, phần nào quản hành động của các bạn.”

“Mấy bạn học thích nói chuyện ngồi phía sau kia, não trái khẳng định rất phát triển.”

“Thấy mọi người mệt mỏi, hai cái mí mắt choảng nhau suốt, không bằng để tôi kể một câu truyện.” Một câu của thầy Nhạc lập tức khiến đám học trò ngồi ngay ngắn.

“Từng có một sở nghiên cứu, bắt giữ hai con tinh tinh lớn, chúng nó là một đôi, nhân viên công tác muốn đem một con trong đó chộp tới làm nghiên cứu, chúng nó ôm nhau sống chết không rời, trông tình cảm sâu đậm, làm cho tất cả mọi người cảm động hồi lâu, còn có người cảm khái bảo rằng: tình yêu thật sự là đơn thuần đáng quý mà.”

Lực chú ý của đám học trò bị anh hấp dẫn, mở to hai mắt nghe.

Nhạc Viêm cười khẽ: “Sau đó, có người mang đến một quả chuối tiêu, mọi người biết đấy, tinh tinh cực thích ăn chuối.”

Đám học trò ngoan ngoãn gật đầu.

“Bấy giờ, hiện tượng kỳ quái đã xảy ra. Hai con tinh tinh mới rồi còn ôm nhau khó chia cắt, chỉ vì chuối tiêu, đột nhiên vung tay, xé rách da mặt lẫn nhau không nói, trong đó có con dùng mọi biện pháp làm con kia gục trên mặt đất, vui tươi hớn hở chạy lại, đoạt trái chuối tiêu đó, trốn trong góc phòng ăn một mình.”

Tạm dừng, rồi đột nhiên nghiêm trang nói:

“Ở trước mặt vật chất, tình yêu —— kỳ thật vô cùng yếu ớt.”

Sinh viên ở dưới bị ngữ khí của anh chọc cười ha ha, Hạ Phong dừng chân ở ngoài cửa, lại khẽ nhíu mày.

Thật vất vả nhịn xong một tiết học, trong phòng học cách vách, một lớp học tự chọn khác, người giảng chính là Hạ Phong.

Chẳng biết tại sao, thầy Hạ tư thái tao nhã nổi tiếng cả trường, hôm nay sắc mặt thật không tốt, lúc bước đi còn kéo căng thân thể, trông như tòa núi lửa di động tùy thời phát nổ.

Đám sinh viên vốn chỉ sợ hãi, nay ngay cả thở mạnh còn không dám.

“Báo cho mọi người một tin vui, cuộc thi vốn xếp cuối kì nay đến sớm một tuần, các bạn có thể sớm siêu sinh một chút.” Nhíu mày, thản nhiên nói: “Không cần bày ra vẻ mặt sấm nổ đùng đùng đó, cuộc thi thôi mà, cũng đâu phải muốn mạng của các bạn.”

Đám học trò đáng thương dán mắt vào thầy Hạ sắc mặt không tốt trên bục.

Thầy Hạ lại đột nhiên nở nụ cười: “Không cần nhìn tôi chòng chọc, cho dù bạn nhìn chăm chú đến banh con mắt, tôi cũng sẽ không đổi chủ ý. Các bạn bình thường đi học chẳng phải thích đánh cờ với Chu Công sao? Thuận tiện thông qua lão nhân gia, hỏi ổng kì thi ra câu hỏi gì đi.”

Phía dưới sinh viên tập thể rũ đầu, xem ra ông thầy hôm nay tâm trạng không tốt, vẫn nên không chọc tới ổng, miễn thành vật hi sinh bị diệt.

Văn phòng 703, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Hạ Phong nhíu nhíu mày, “Tiến vào.”

Người bước vào quả như trong dự đoán, là Nhạc Viêm, thuận tay khóa cánh cửa, dựa lưng vào tường, thản nhiên nói: “Cậu có khỏe không.”

Hạ Phong nhếch lên khóe miệng mỉm cười: “Cám ơn quan tâm, rất khỏe.”

“Còn đau không?”

“Cậu thấy sao?”

Nhạc Viêm từ trong túi lấy ra một tuýp thuốc mỡ, ném sang.

Hạ Phong tiếp nhận, phía trên ghi chữ đại học y tế F, xem ra là vừa mới mua dưới lầu.

“Cám ơn.”

“Khách khí.”

Thật lâu sau, Hạ Phong mới ngẩng đầu lên, hai tay vẫn ôm trước ngực, cười mờ ám: “Còn nói sao? Làm ra vẻ mặt thống khổ nào đó? Đừng nói cho tôi là cậu lại đau lòng a, tâm cậu quá dễ vỡ, cứ đau rồi đau.”

Nhạc Viêm bình tĩnh nói: “Tôi tới là muốn nói cho cậu biết, cuối tuần tôi sẽ xuất ngoại đào tạo, cùng thầy Chu trao đổi, thầy ấy sẽ trở về.”

“Ha ha, cậu nói cho tôi biết làm gì, tôi nên chúc mừng cậu sao?”

“Tôi chỉ là muốn cho cậu biết, chúng ta sẽ không gặp lại.” tạm ngừng, rồi thấp giọng nói: “Đối với cậu mà nói, đây là một chuyện tốt, đúng không?”

” đúng.”

“Vậy bảo trọng.”

Xoay người rời đi, khi chạm cửa, đầu ngón tay vẫn không tự chủ được mà run rẩy.

Nhìn thấy biểu tình chẳng hề để ý của anh ta——

Một cảm giác đau đớn rất nhỏ tựa như kiến gặm cắn nơi con tim, đang ra lan ra toàn cơ thể.



Cuối tuần trời lại nổi cơn mưa, Hạ Phong lười biếng nằm ở trên giường, xem bộ phim nhàm chán kinh khủng.

Chuông cửa bỗng vang lên, Hạ Phong tùy ý quấn chiếc khắn tắm bên hông ra mở cửa, cửa vừa mở, người nọ liền”Oa” kêu lên.

Hạ Phong vẻ mặt chịu hổng nổi, vò rối mái tóc thiếu niên.

“thằng oắt con, làm sao tìm được đến này ?”

Người tới thăm chính là Vu Tường, vẻ mặt mê giai đánh giá vóc người chuẩn của Hạ Phong, cuối cùng còn cố ý sáp sang hít hít cái mũi, muốn ôm Hạ Phong, bị Hạ Phong kéo như kéo kẹo kéo lên ghế sô pha.

“Tới tìm anh mày làm gì?” Nhéo nhéo gương mặt thằng nhỏ.

Vu Tường nhếch miệng cười đến xán lạn: “Em trước kia câu dẫn anh hông phải làm bộ bị bệnh ung thư máu sao.”

Hạ Phong cười: “Đó là lừa Văn Bân, thế nào, nhóc có ý kiến?”

Vu Tường hừ một tiếng: “Em chưa từng câu dẫn, anh đập lên em cái mũ bự như vậy, còn nguyền rủa em bị bệnh ung thư máu, oan uổng quá à.”

“Nhóc lần trước không phải ở văn phòng câu dẫn anh sao, còn ngồi ở trong lòng anh……” Thanh âm đột nhiên ngưng lại, nghĩ tới cái gì đó, như có điều suy nghĩ sờ sờ cái mũi, trong mắt dần dần lộ ra ý cười.

“Anh cười âm hiểm cái quái gì thế, Hạ Phong ca ca?”

Hạ Phong cười xấu xa nhéo nhéo lỗ tai Vu Tường: “Dám leo lên người anh, thằng nhóc còn nhỏ mà không chịu học ngoan.”

Vu Tường ủy khuất từ trên người Hạ Phong trên người bò xuống, yên lặng bò tới góc sô pha, ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Anh vừa rồi nghĩ cái gì vậy Hạ Phong ca ca, cười dâm đãng đến thế?”

Hạ Phong nhíu mày: “Anh suy nghĩ, lần trước ở văn phòng, chắc bị cậu ta nhìn thấy, cho nên cậu ta mới có thể chạy tới câu dẫn anh. Thiệt là……”

Vu Tường vô tội sờ sờ đầu: “Đúng vậy, em thấy ở bên ngoài có người cười âm hiểm, cho nên mới tựa vào lòng anh.”

Hạ Phong cười cười sâu xa, một lát sau, bỗng nói với Vu Tường: “Tiểu Tường này, giúp ca ca một chuyện được không? Anh có phần thưởng cho nhóc.”

Vu Tường lùi vào sô pha, “Đừng giống bữa trước tặng em hộp giun! Anh giai biến thái!”

“Lần này tặng nhóc game chính bản mới nhất? Không Chi Quỹ Tích, muốn không?”

“Được! Lên núi đao xuống biển lửa liều mình phụng bồi.” Nói xong mới ra vẻ phòng bị hỏi: “Anh muốn em làm gì?”

Hạ Phong nhếch lên khóe miệng, tà ác cười cười: “Anh kêu em làm cái gì, thì em phải làm cái đó. Phản đối vô hiệu.”



Tối chủ nhật, Hạ Phong đột nhiên mời mọi người tới nhà tụ họp.

Từ Phong thản nhiên nói: “Mời chúng ta làm vật hi sinh? Văn Bân, em đi không?”

Văn Bân nói: “Đi, cơm miễn phí ngu sao không đi chứ.”

Vì thế Từ Phong cùng Văn Bân xách theo giỏ hoa quả đến thăm.

Văn Bân với Vu Tường vừa ngó mặt nhau đã cùng chạy vào thư phòng chơi game, nghiên cứu quá trình plugin của Tiên Tứ.

Từ Phong cùng Hạ Phong mặt đối mặt ngồi, Hạ Phong chẳng nấu cơm, trực tiếp mua ở quán ăn gần đấy, đổ vào đĩa, bày trên bàn, nhìn qua thiệt khá thịnh soạn.

Từ Phong chau mày hỏi: “Mời bọn này tới. Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?.”

“Muốn tâm sự với cậu thôi, không được sao?”

“Vậy kể đi.”

Tiếng TV được Hạ Phong chỉnh nhỏ lại, trầm mặc một lát, mới đột nhiên nói: “Lúc trước tôi với cậu ta tại sao chia tay, cậu biết không?”

“Không biết.” Lúc ấy bị ba mẹ giam rồi, căn bản chẳng có tâm tư đi quan tâm chuyện của Hạ Phong, chờ tới lúc biết, bọn họ đã chấm dứt.

“Cậu ta bày trò trước mặt tôi, dẫn người về nhà, ở trong phòng ngủ làm tình.” Hạ Phong rất bình tĩnh, giọng nói cũng vô cùng bình thản: “Nếu như là cậu, có thể tha thứ sao?”

Từ Phong vẻ mặt chịu hổng nổi: “Văn Bân không có khả năng dẫn người về nhà, nếu cậu ấy dám, tôi sẽ giết cậu ấy!”

Văn Bân từ thư phòng ló đầu ra, “Từ Phong anh bảo giết em? Giết ai?”

Từ Phong ôn nhu cười: “Không phải chuyện của em, tiếp tục chơi đi.”

“Ừm, lão tử sắp thông quan, đừng ồn nhá!” Văn Bân lùi đầu về, thuận tay đóng cửa lại.

Hạ Phong co rút khóe miệng: “Tôi vẫn không thể hiểu nổi phẩm vị của cậu nữa.”

Từ Phong cười: “Văn Bân có bộp chộp đi nữa, cũng không như cái vị núi lửa đang hoạt động nhà cậu, chốc cái lại phun trào, lực sát thương quá lớn.” Dừng một chút, nói hàm ý: “Cậu năm đó không phải có một phen sa sút sao? Chẳng lẽ là do…… Cậu ta đối cậu phản bội?”

“Tôi nghĩ cậu ta hiểu được.” Cầm lấy ly nước nhẹ uống một ngụm, “Nhưng cậu ta lại mang nam kĩ về nhà, tựa như giáp mặt cho tôi một bạt tai.”

“Nếu như là do tôi không chịu ở dưới, cũng đâu cần ác như vậy chứ.” Hạ Phong thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự là trời sinh thuần chất 1, cậu cũng thế. Cậu yêuVăn Bân như vậy, lại không để cậu ta đè, đây là vấn đề sinh lý, không có biện pháp.”

Từ Phong nhún vai: “Văn Bân với Nhạc Viêm không giống nhau, đừng lấy mèo con so với lão hổ.”

Hạ Phong chau mày: “Tôi vẫn cảm thấy năm đó có lẽ hiểu lầm điều gì, biểu hiện của cậu ta rất lạ, tìm cậu cùng nghiên cứu chút.”

“Hả? Cậu sao đột nhiên thông minh vậy.” Từ Phong cười: “Hai người các cậu tên nào cũng đều chui vào sừng trâu, luôn dùng phương thức của chính mình ép buộc đối phương, tôi kẹp ở giữa cũng rất thống khổ đó!”

Lời Hạ Phong đã từng nói, nay quăng trở lại y xì.

Hạ Phong cười cúi đầu.

“Cậu nghĩ cậu ta rất rãnh à, ở trong game câu dẫn cậu biết bao lần, cậu tính số chưa?” Từ Phong nói.

“Năm lần.”

Từ Phong vẻ mặt bó tay, thật lâu sau mới thở dài: “Cho nên các cậu đều bại não cả.”

“Cậu hồi trước lúc theo đuổi Văn Bân còn chẳng phải bại não.” Hạ Phong hừ một tiếng, dựa vào ghế sô pha, trầm mặc thật lâu.

“Tôi không biết nên đối cậu ta như thế nào, lực quá mạnh thì sợ thương tổn cậu ta, lực không mạnh thì lại sợ bị cậu ta tổn thương, Nhạc Viêm tên đó thật sự là một chút chẳng đáng yêu, kiêu ngạo muốn chết.” Tạm dừng, bất đắc dĩ thở dài: “Cậu nói đúng, tôi là tự làm tự chịu, sớm biết lần trước cậu ta cởi sạch dâng tới cửa, nên lấy dây thừng trói lại, nhốt nuôi, sau này nào còn nhiều chuyện phiền toái thế này.”

Lúc ấy không có ôm cậu ta, chính là xuất phát từ đối cậu ta tôn trọng.

Có lẽ cho dù có nói ra, cũng chẳng ai tin nổi đi.



Hạ Phong gọi Từ Phong sang, chỉ tâm sự mà thôi.

Những năm gần đây, khi có tâm sự gì, hay quen nói hết cho nhau, bạn bè, có một công năng, chính là lấy lỗ tai của đối phương làm thùng rác.

Sau khi Từ Phong và Văn Bân rời đi, Hạ Phong một mình đứng trước cửa sổ, nhớ tới cảnh không lâu trước đây lúc sau khi mình về nước, có đồng nghiệp mở tiệc chào đón, lại nhìn thấy Nhạc Viêm.

Một khắc đó, đối sự thay đổi của cậu ta có chút kinh ngạc, nhưng vẫn như trước nhanh chóng bị khí chất đặc biệt của cậu ta hấp dẫn ánh nhìn.

Giống như nhiều năm trước, một khi bị hấp dẫn, liền không thể dời mắt.

Sau tiệc rượu, Nhạc Viêm lấy cớ không lái xe, cùng Hạ Phong trờ về.

Chờ khi Hạ Phong tắm xong, liền nhìn thấy cảch cậu ta cởi hết nằm ở trên giường, nét cười mị hoặc đầy quyến rũ.

Bình tĩnh kéo cậu ta vào nhà tắm tạt nước lạnh, Nhạc Viêm cuối cùng chỉ để lại một nụ cười lạnh đến dọa người, sau đó yên lặng lau khô thân thể, mặc quần áo chỉnh tề rồi rời đi.

Bởi thích cậu ấy, lúc cậu ấy nằm ở trên giường dùng tư thế mị hoặc câu dẫn, trong lòng có chút buồn.

Lại không nhịn được suy nghĩ, mấy năm mình không ở trong nước này, cậu ta đã ở trước mặt bao nhiêu người để lộ nét mặt này? Cậu ta đã từng quen bao nhiêu người? Cậu ta rốt cuộc thay đổi bao nhiêu?

Không muốn biến thành một trong những người có quan hệ thân thể với cậu ta.

Bởi vì ở trong lòng mình, cậu ấy tồn tại đặc biệt nhất.

Là không cho phép bằng phát tiết tình dục, mà là phải bằng quý trọng và yêu thương.

Chấp nhất, không muốn để phần tinh khiết ấy thay đổi.

Cho nên mới kiên quyết cự tuyệt.

Chẳng lẽ sai rồi sao?

Cũng nghe Từ Phong nói qua, sau khi mình rời đi, Nhạc Viêm trở nên phóng túng như Hạ Phong của ngày trước, thường xuyên tới quán bar kiếm bạn giường qua đêm.

Thế nhưng, cậu ta chỉ làm top, chưa bao giờ chịu bị người đè.

Cậu ta sống phóng khoáng tự tại.

Cũng trở nên lạnh lùng vô tình.

Thời điểm tỉnh táo lại, Hạ Phong thỉnh thoảng lại nghĩ rằng, nếu năm đó khi cậu ta đưa ra yêu cầu ở phía trên, mình không chút do dự đáp ứng, có thể chăng không còn tất cả những đau đớn về sau?

Nhưng mà vốn là thuần chất 1, cho dù yêu cậu ta, cũng đâu có biện pháp trong nháy mắt đã đổi vai.

Bởi vì Nhạc Viêm trước đó chưa từng đề cập tới ý kiến về phương diện này, ngày ấy đột nhiên nói ra, chỉ cảm thấy quá đột ngột, Hạ Phong thậm chí còn chưa cân nhắc nguyên nhân, đã coi như vui đùa mà gạt bỏ.

Thời điểm hư hỏng đè cậu ta đòi lấy, cậu ta mặc dầu vẫn thành thực rên rỉ như bình thường, song bầu không khí lại có chút cứng nhức rõ rệt.

Lo lắng cậu ta phải chăng đã xãy ra chuyện gì, ngày kế mới trở về nhà sớm hơn.

Lại thấy được một màn đó ——

Hình ảnh cậu ta trần truồng cùng người khác ôm nhau.

Giống như giáp mặt tát một bạt tai, đau đớn nóng rát.

Không, càng nói chính xác hơn, phải là trực tiếp đâm một dao vào ngực, dưới sự thương tổn không che đậy, tức giận dâng lên trong ngực.

Kinh hoàng đứng đấy chờ tên MB kia rời đi, nhìn vẻ mặt vân đạm phong thanh của Nhạc Viêm, đột nhiên cảm thấy, trong phút chốc, người thiếu niên vốn kiêu ngạo trúc trắc, đã muốn dần dần đi xa.

Lại không giữ được.

Thậm chí không biết giữ như thế nào.

Chỉ có thể liều mạng ôm chặt cậu ta, đè lại bờ vai cậu, ở trong cơ thể cậu điên cuồng co rút như muốn đem hai người hoàn toàn dung hợp.

Khi tỉnh táo lại rồi, nhìn Nhạc Viêm bị chà đạp đến toàn thân vết thương, Hạ Phong hận không thể giết mình.

Đau lòng đến ngạt thở, cả đời chẳng nhiều cơ hội để thể nghiệm.

Chỉ một ngày đó lại thể nghiệm vô số lần.

Như là đang trên tàu lượn siêu tốc, tâm trạng đầy phập phồng, trầm trầm bổng bổng, cuối cùng bình tĩnh lại, chỉ còn từng đợt trống vắng.

Ôm cậu nằm ở trên giường, Nhạc Viêm bởi vì quá mệt mà thiếp đi, còn Hạ Phong một đêm không chợp mắt.

Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?

Nếu là ai ở trên, đây căn bản không nghiêm trọng tới mức như vậy, chỉ cần là cậu…… Tôi có thể thử thay đổi cùng tiếp thụ.

Tại sao cậu muốn dùng cách thức trả thù này ?

Tại sao muốn dùng cách thức kiếm hai lưỡi, đồng thời đâm thương cả hai người, trả thù ư?

Biết rõ sau hừng đông cậu ấy sẽ rời đi.

Cả một đêm tròn, Hạ Phong đều ôm thật chặt cậu, kêu tên của cậu.

“Viêm…… Tại sao……”

Gọi đến mức giọng khàn khàn, Nhạc Viêm như trước không hề đáp lại, cậu ta đang ngủ, lông mi hơi rung rung bất an, như gặp phải ác mộng.

Trời vẫn cứ sáng, Nhạc Viêm vẻ mặt bình tĩnh kéo vali rời đi.

Hạ Phong nói: “Nếu như là cậu, tôi có thể……”

Kỳ thật trong lòng hiểu được, vấn đề không phải ở đấy, cũng biết lý do này căn bản không cách nào lưu lại cậu ta.

Nhưng vẫn ôm hi vọng cuối cùng, buông bỏ kiêu ngạo, nói thành lời.

Lại nhận được cậu trả lời là, “Ai sẽ ngốc đến nỗi yêu đối tượng tình một đêm chứ?” Cười lạnh kèm theo tiếng sập cửa.

Hạ Phong đột nhiên nở nụ cười, nụ cười có chút vặn vẹo.

Nguyên lai cậu vẫn đem tất cả thành tình một đêm sao, tôi đối cậu ôn nhu lẫn tôn trọng cậu toàn bộ không nhận thấy sao? !

Nguyên lai chúng ta thất bại như vậy, bên nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa hề nói rõ với đối phương lòng mình, nghĩ rằng đối phương sẽ hiểu…..

Chính là, có một số việc, nói ra miệng với dùng thân thể biểu đạt, hoàn toàn là hai việc khác nhau.

Cậu đã xem mối quan hệ này thành bạn tình, vậy chấm dứt đi.

Mang theo phẫn nộ rời khỏi nơi này, lúc ở nước ngoài, do quan hệ Từ Phong mà gia nhập Tiên Giới, ngoài ý gặp được người nọ.

Hoặc là cách nói chuyện của cậu ta quá mức quen thuộc, hoặc là trực giác, trong phút chốc, Hạ Phong trong đầu liền xẹt qua cái tên Nhạc Viêm.

Thông qua IP tra ra tư liệu của đối phương, quả nhiên, là Nhạc Viêm.

Gút mắt trong game bắt đầu, trong hiện thực lại gặp mặt, lại dùng một chậu nước lạnh, tạt lên mối quan hệ hai người thành gượng gạo.

Văn phòng đối diện nhau, thường xuyên gặp mặt, lại thành người xa lạ quen thuộc nhất.

Thời gian khi trước cái nắm tay thôi đã cảm thấy thỏa mãn đơn thuần, nay sớm không ngừng dò xét lẫn thương tổn nhau, càng đi càng xa.

Năm đó tựa vào nhau thân mật cùng xem tv, đem máy tính ôm lên giường rồi mặt đối mặt nằm chơi game, ở quán thức ăn nhanh đối diện cùng nhau mua cơm hộp, thậm chí vui vẻ cắm chung một chiếc ly hai ống hút, cậu một ngụm tôi một ngụm mỉm cười uống sạch……

Động tác ngây thơ này, nụ cười ngọt ngào này ——

Hai người đàn ông trưởng thành, đã không còn làm nữa.

Hai người của hiện tại, tươi cười đều mang theo chút lãnh ý, thời điểm không lãnh, đó là trêu tức, tà ác, ý vị thâm trường, tính kế……

Hai người của hiện tại, cách thức đối xử nhau đều mang theo chút lãnh ý, thời điểm không lãnh, đó là chế nhạo, châm chọc, dò xét, thương tổn……

Luôn dùng bề ngoài bén nhọn đem giấu mình thật sâu.

Giấu bí mật nơi đáy lòng, là nhiều năm trước, từng có một quãng thời gian hạnh phúc.

Và cuối cùng, kết thúc bi thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.