Sáng sớm hôm sau, Long Diễn sớm chuẩn bị tốt hộp thuốc, căn cứ kinh nghiệm dĩ vãng
mà nói, chú Chu ở nhà ngủ ngày hôm sau khẳng định sẽ nổi bệnh sởi.
Tuy rằng hiện tại tuổi nhỏ, không hiểu sự thâm thuý của nguyên lý lây cảm cúm, bất quá thấy chú Chu chẳng có không thoải mái, ngược lại mỉm cười, Long Diễn lúc này mới yên lòng lại.
Nhưng thật ra Chu Châu vẫn lo lắng: “Đứa nhỏ tại trong hoàn cảnh kiểu này lớn lên, có thể xảy ra vấn đề gì hay không……”
Long Hành Thiên nói: “Phải tin tưởng năng lực kháng đả kích của thằng nhóc quỷ ấy, không có việc gì.”
Như vậy mới yên tâm xuống, người một nhà vui vẻ hoà thuận, cùng nhau ăn điểm tâm, sau đó Long Hành Thiên lái xe, tiện đường đưa hai vị đến trường đi làm, đương nhiên, như trước là Long Diễn phải quấn quít lấy Chu Châu xếp ngồi phía sau.
Long Hành Thiên cảm thấy địa vị bản thân tại cái nhà này đang chậm rãi phát triển theo hướng không tốt, Tiểu Diễn thích Chu Châu rõ ràng còn hơn mình —— bất quá, bọn họ ở chung vui vẻ, Long Hành Thiên trong lòng ngược lại thực hạnh phúc đi được.
Xe chạy đến phố mỹ thực phụ cận, Tiểu Diễn muốn đi mua chút đồ ăn, Chu Châu liền xuống xe bồi nhóc.
Long Hành Thiên coi xe, nhàm chán mở âm nhạc nghe, đột nhiên một trận tiếng động kịch liệt, có người hung hăng đập cửa kính xe, quay đầu, đã thấy Văn Bân vẻ mặt hung ác lom lom nhìn mình.
Long Hành Thiên đáy lòng cười thầm, nhìn cậu bộ dáng thổi râu trừng mắt, thiệt đúng là đáng yêu mà.
Quay cửa kính xe xuống, nắm tay Văn Bân nháy mắt liền vung qua, bị Long Hành Thiên cực chuẩn xác bắt lấy.
Văn Bân dường như cảm thấy thật mất mặt, vội vàng đem tay thu về, xoa lại xoa, sau đó xoay qua nắm chặt áo Long Hành Thiên: “Tui cho anh biết, họ Long, anh dám khi dễ Chu ca tui, tui đập nát xe của anh anh tin không?”
Long Hành Thiên mỉm cười: “Tôi tin.” Dừng một chút, buồn cười nhìn cậu một cái, hỏi: “Cậu tại đây làm cái gì, sẽ không đặc biệt chờ đập tôi nha?”
“Nga, tui ở đối diện siêu thị mua bánh mì, thấy xe của anh, cứ tới đây ‘ ân cần thăm hỏi ’ một tiếng.” Nói xong, trợn mắt liếc Long Hành Thiên một cái, “Chu ca tui cũng không phải dễ chọc, anh dám khi dễ anh ấy, hỏi qua quả đấm của tui trước.”
Long Hành Thiên nhìn thoáng qua cậu nắm lên quả đấm, ngón tay thon dài sạch sẽ, nhìn qua rất xinh đẹp, bất quá, chỉ là bộ dạng chả có sức lực……
Không khỏi vừa cười lên: “Đã biết, tôi sẽ không khi dễ cậu ấy, cậu yên tâm đi.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy đường cái đối diện Chu Châu dắt Tiểu Long, vẻ mặt tươi cười tiêu sái lại đây.
Văn Bân há hốc mồm, sửng sốt một lúc lâu sau mới căm phẫn nói: “Chu ca, anh sẽ không theo gã hòa hảo chứ? !”
Chu Châu cười khẽ gật đầu: “uhm, giải thích rõ ràng thì hòa hảo, đều là người trưởng thành rồi còn ầm ĩ cái gì chứ, cậu cho là tất cả mọi người nhàn như cậu sao.”
Tâm tình rất tốt, pha trò với Văn Bân.
Văn Bân thật sự bị tức rồi, chính mình còn ngốc hồ hồ tại đây thay anh bênh vực kẻ yếu, anh ta đã sớm vô cùng cao hứng dắt nhóc Tiểu Long làm ba sau rồi!
Thổi khí nửa ngày, sau mới hung hăng trừng liếc mắt nhìn Chu Châu một cái, ném câu: “Không tiền đồ.” Sau đó chuyển hướng Long Hành Thiên: “Thuận tiện hỏi một chút, biết họ Từ kia đi đâu chứ?”
Long Hành Thiên ý vị thâm trường cười, “Như thế nào, nhớ cậu ta?”
“Tui kháo, tui nhớ hắn? Tui càng nhớ mộ phần tổ tiên nhà hắn .” Văn Bân hung hăng trừng mắt liếc nhìn Long Hành Thiên một cái, tức giận đến thổi khí mãi: “Tên khốn kiếp kia mấy ngày không trở lại cũng không chào hỏi, mẹ kiếp, đống quần áo trong máy giặt đều thành sâu dài! Hắn chuồn, tui còn bị thầy làm vật hi sinh mắng một trận, nói cái gì ‘ không tốt đi theo đàn anh học tập, cả ngày lúc ẩn lúc hiện, không học vấn không nghề nghiệp ’.Bóng dáng hắn cũng chả có, tui học cái rắm.”
Mới vừa nói xong, thấy bên cạnh vây quanh thiệt nhiều người xem náo nhiệt, cười hì hì chỉ trỏ, tựa như xem xiếc thú.
Chu Châu vẻ mặt cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm miệng mình……
Bị mọi người nhìn chê cười, Văn Bân không khỏi có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, gục đầu xuống đến, nhẹ giọng nói: “Cái kia, anh có biết hắn đi đâu không? Giúp chuyển lời một tiếng, gọi hắn mau chạy về đây đi.”
Long Hành Thiên mỉm cười: “Cậu ấy có thể ở chỗ Hạ Phong, nếu không cậu đi đại học F tìm xem?”
Văn Bân nhức đầu: “Tui mới không tìm hắn, tui đi đây, tạm biệt.” Sau đó lại chuyển hướng Chu Châu, sáp qua nhẹ giọng nói: “Nhanh như vậy liền tha thứ hắn, phải cho hắn nếm chút mùi đau khổ ăn chứ, bằng không tôi sẽ khinh bỉ anh.”
Bị Chu Châu nhéo nhéo lỗ tai: “Cậu có thể cút đi, đừng để tôi dọa người.”
Văn Bân xoay người đi rồi, bộ dáng ủ rũ nhìn qua trái lại thực buồn cười.
Vốn không muốn đi đại học F tìm người, ai kêu trường học kia ngay tại trên đường đằng trước chứ, không đi cũng không được, đây chính là”Nhất định phải” phải “Đi ngang qua”.
Văn Bân tay để trong túi, ngâm hát, cửa trường học lay động ban ngày, chung quy cảm thấy trường học này không khí quá u buồn, Hạ Phong loại người này cũng có thể làm thầy giáo trường học, phỏng chừng cũng chẳng đến được chỗ tốt.
Quanh quẩn cửa một hồi sau, lúc này mới lên đường hồi phủ.
Di động lại đột nhiên vang lên, vừa thấy trên điện báo biểu hiện “Từ cặn bã”, Văn Bân căng thẳng, không cẩn thận quăng điện thoại vào trong hồ……
Bên cạnh một người nam sinh dựa vào cây xem kịch vui, thật lâu lúc sau mới hướng bên này đi tới, cười tủm tỉm nói: “Anh em, kiếm đi, thất thần làm chi.”
Dứt lời, vén tay áo, ngồi xổm xuống mà bắt đầu mò kiếm.
Nước hồ này thật sự là nông đến khiến người phẫn nộ, chính mình vừa rồi bởi sợ nước mà không dám mò kiếm, đã tiểu nhân nhỏ bé mà còn đánh mất một lần nhân……
Nam sinh kia vớt xong lúc sau, mở ra di động sau vẫy nước, rồi đưa cho Văn Bân: “Còn có một chút, về dưới ánh nắng đem phơi, hẳn là còn có thể dùng đi.”
Văn Bân gật gật đầu, nhét di động vào lại trong túi.
“Khụ, cám ơn.”
“Khách khí.” Nam sinh nói xong muốn đi, đi một bước đã bị Văn Bân vỗ vỗ bả vai ngăn trở.
“Vị bạn học này, xin hỏi bạn quen thầy Hạ chứ?”
“Chỗ nào nhiều thầy giáo, cậu nói chính là thầy Hạ nào a?”
“Kêu Hạ Phong, vị ấy mới vừa về nước.”
“Nga…… Vị kia a……” Nam sinh hiểu rõ gật gật đầu, cố ý kéo dài âm cuối, tại Văn Bân biểu tình vẻ mặt chờ mong, cười nói: “Không biết.”
Nói xong liền quay đầu đi mất.
Văn Bân một mình trên đường quay về trường, tâm tình rất là phiền muộn, di động yêu quí nhất bị ngâm nước, còn bị một thằng qua đường đùa giỡn, quả nhiên là khi xúi quẩy uống nước lạnh cũng bị tắc nha.
Chính mình sống nhiều năm như vậy, sao lại hở một tí đã bị người trêu cợt? Chẳng lẽ chính mình có một loại thể chất có thể kích người ta dục vọng khi dễ?
Chu Châu như thế, Long Hành Thiên như thế, Từ Phong với Hạ Phong lại như thế, như thế nào ngay cả tên qua đường Giáp cũng như vậy chứ, thật sự là khiến cho người ta tức giận cùng thêm bi ai, đem lão tử là mèo bệnh, đó là lão tử chưa phát uy!
Một đường buồn bực cúi thấp đầu, tới rồi ký túc xá, sau lại bị loại áp suất thấp quen thuộc làm sợ tới mức toàn thân căng thẳng……
“Anh, anh đã trở lại.” Văn Bân dựa vào tường hướng phòng ngủ đi, trộm nhòm phòng khách, người đàn ông nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon uống trà, đúng là Từ Phong đã biến mất hai ngày qua.
Nhìn hắn vẻ mặt lạnh lùng, tinh thần trái lại rất tốt.
“Ừ.” Lãnh đạm trả lời, sau đó tiếp tục uống trà.
Văn Bân nuốt nuốt nước miếng, không được tự nhiên xoay tay nói: “Cái kia, thầy nói a, đầu đề mấy ngày nay sẽ bắt đầu, kêu đàn anh ngày mai mang tui với Lưu Ba đi, thảo luận bàn bạc với ông ấy.”
“Đã biết.”
“Tui đây về phòng trước, ha hả.”
Văn Bân lui cổ muốn chuồn, lại bị Từ Phong thanh âm lạnh lùng làm sợ tới mức dừng bước ——
“Quần áo của tôi, là cậu ném?”
Văn Bân dừng bước, cứng ngắc xoay đầu lại, lộ ra vẻ tươi cười xán lạn : “Tôi cảm thấy quần áo kia ở trong máy giặt ủ lâu như vậy, đều thối, thành môi trường thích hợp vi khuẩn.”
“Cho nên cậu đã vứt đi đúng không.”
Trầm mặc một lát, “Hình như vậy.”
“Đi tìm về cho tôi.”
“Sớm vào thùng rác, anh sao không tự mình đi tìm, loại chuyện này, anh hình như không có tư cách ra lệnh cho tui đi, đàn, anh.”
“Cậu thực chán ghét tôi sao?” Từ Phong đứng lên, hướng Văn Bân đi tới.
Văn Bân lui về sau từng bước, quật cường nói: “Anh cảm thấy được hả, tui không nên chán ghét anh sao? Bị một tên đồng tính luyến ái cường hôn cũng chả phải một chuyện đáng giá cao hứng đi, đàn, anh.”
“Chán ghét đến đem quần áo cắt thành mảnh nhỏ?” Chỉ chỉ đống vải vụn nhìn thấy ghê người bên cạnh bàn, ánh mắt lạnh đến băng điểm.
Văn Bân sửng sốt, trong lòng cảm thấy không hiểu sao, bị hắn ánh mắt lạnh lùng đâm vào rất không thoải mái, hất đầu hừ một tiếng: “Đúng đó! Lão tử tức giận muốn phát tiết, đập lại đập anh, bất quá, đành phải tìm chút đồ vật này nọ để cắt, anh tức giận hả, giỏi thì mạnh hôn tui nữa coi, dù sao anh cũng chưa bao giờ để ý cảm thụ người khác, ngang ngược, bá đạo, ích kỷ, vô sỉ, biến thái! Anh cho anh là hoàng đế sao? Tui đã nói với anh, chó nóng nảy đều có thể nhảy tường, bức nóng nảy —— tui cắt anh!”
Gặp Từ Phong trầm mặc không nói, Văn Bân nắm nắm ngón tay: “Tui vào phòng ngủ, đàn anh cúi chào.”
Từ Phong nhìn đống mảnh quần áo, thần sắc ảm đạm, nắm chặt hai đấm hung hăng đấm vào vách tường!
Nguyên bản tay bị nước sôi làm phỏng sưng đỏ lên, bao một lớp băng gạc dày, lúc này, lại nháy mắt chảy ra máu……
“A, đàn anh tay anh?” Nói chuyện chính là Lưu Ba bởi vì nghe được động tĩnh mà từ phòng ngủ đi ra, gặp Từ Phong đau đến nhíu mày, vội vàng xoay người đi tìm cái hòm thuốc.
Tìm nửa ngày mới nhớ tới cái hòm thuốc ở trong phòng Văn Bân, mở cửa đi lấy: “Văn Bân, cái hòm thuốc đâu? Tay đàn anh chảy máu.”
“Chảy chút máu cũng chả chết được, cậu cứ vội như vậy để làm chi?” Văn Bân lười biếng nói chuyện, thanh âm hết sức phóng đại, làm cho người ngoài cửa nghe được.
Lưu Ba cả giận: “Cậu cái thằng nhóc này, nói chuyện có thể dễ nghe chút được chứ?”
“Thật có lỗi, tui không làm ngụy quân tử.”
Ý tứ trong lời nói mang theo hàm xúc châm chọc, làm cho Từ Phong mày nhíu chặt lại.
“Được rồi, trong phòng tôi có cái hòm thuốc, Lưu Ba cậu không cần tìm kiếm nữa.” Từ Phong nói xong, xoay người vào phòng ngủ, nhìn cũng không liếc mắt nhìn Văn Bân một cái.
Lưu Ba bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ vai Văn Bân: “Tui nói này, cậu mắc gì như thâm cừu đại hận với ảnh, lúc ảnh không ở đây cậu không phải cả ngày nhắc ảnh à nha? Còn mới sáng sớm chạy đi tìm người, cậu làm cái gì hả.”
Dứt lời liền xoay người theo đi qua.
Trong phòng ngủ, Từ Phong ngồi ở trên giường, chậm rãi mở ra băng gạc dày trên tay phải, sau đó lau khô rửa máu trên mu bàn tay, thoa dược lên bề ngoài, rồi đem băng gạc mới quấn lại.
Vẫn trầm mặc không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu tình gì.
Nhìn trong giỏ rác thấy vết máu ghê người, Lưu Ba bị hoảng sợ: “Đàn anh, tôi giúp anh?”
“Không cần.”
Lưu Ba có chút xấu hổ cười cười: “Hắc hắc, Văn Bân kia thối miệng cứ thích đắc tội với người ta, thời điểm chơi game chúng ta đều hiểu lấy đúng không, kỳ thật cậu ta chính là mạnh miệng mềm lòng, không ác ý, anh đừng để trong lòng nha, tôi phỏng chừng cậu ta hôm nay đi ra ngoài lại chịu kích thích gì đó, nói chuyện mới như vậy.”
Từ Phong làm bộ như không thèm để ý hỏi: “Nga? Cậu ta đi ra ngoài sao?”
“Tìm anh a, sợ anh lái xe đã xảy ra chuyện, cả hai ngày nay đều nhắc mãi, ảnh sẽ không đâm chết ha, ảnh hẳn không xui xẻo như vậy đâu…… Linh tinh, còn nói phải báo cảnh sát nữa chứ.”
Từ Phong tay băng bó miệng vết thương dừng một chút, cột chắc dây băng, lúc này mới thản nhiên nói: “Tôi đã biết, cậu đi ra ngoài đi.”
Lưu Ba gật đầu, đứng dậy đi được hai bước, lại đột nhiên nhớ tới một đại sự, quay đầu lại nói: “Đúng rồi, anh phải cẩn thận chút, hai ngày nay ký túc xá bị chuột nháo, ngày hôm qua Văn Bân hơn nửa đêm đứng lên oánh chuột, tụi tôi một tầng đều bị cậu làm cho một đêm không ngủ, cái tên kia, lúc đánh chuột cực hưng phấn, đêm nay nói không chừng còn muốn động kinh một lần.”
Thấy Từ Phong thần sắc thay đổi, Lưu Ba vội vàng thức thời nói: “Tôi đi trước, mấy anh đừng cãi nhau, cùng dưới một mái nhà, ở chung hòa thuận mới tốt, mọi người có cái gì ăn tết đều vui vẻ nói chuyện.”
Nói xong xoay người trốn, trong nháy mắt không còn bóng dáng.
Từ Phong quấn kỹ tay, đến phòng khách nhìn thoáng qua quần áo bị nghiền nát —— dấu vết chuột cắn qua phi thường rõ ràng.
Có thể vừa rồi quá kích động, lúc này mới oan uổng Văn Bân, nghĩ cậu hận mình tới mức cắt nát quần áo, trong lòng dâng lên từng đợt hàn ý.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Văn Bân cái tên ngốc kia, làm sao có thể có tâm cơ nặng như vậy, sau lưng người khác làm chuyện xấu? Cậu ta phương thức thường lệ đều là giáp mặt huy nắm tay, đánh không lại liền trừng con ngươi, tức giận đến thổi thổi khí, cũng không phải ở sau lưng người khác đâm dao.
Có chút bất đắc dĩ thở dài, Từ Phong đẩy cửa ra, gặp Văn Bân đang cúi thấp đầu, ngồi xếp bằng ở trên giường ngắm nghía di động.
Di động toàn bộ được tháo xuống, nghiên cứu vui vẻ đến quên thời gian.
Nghe được tiếng bước chân, lúc sau, Văn Bân mới ngẩng đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn Từ Phong một cái: “Lại muốn gì nữa?”
Rất không bình tĩnh, giọng điệu mang theo phòng bị.
Từ Phong bị cái loại giọng điệu này đâm vào, giữa mi nhảy dựng, thở sâu, đem mảnh nhỏ quần áo ném vào thùng rác, đi đến bên giường nhìn xuống Văn Bân: “Vì cái gì không giải thích?”
Văn Bân liếc mắt quần áo kia một cái, nhếch miệng cười: “Phát hiện là chuột cắn ?”
Thấy Từ Phong trầm mặc không nói, Văn Bân tiếp tục gục đầu xuống nghiên cứu di động, một bên nhàn nhã nói: “Có câu nói rất đúng a, người tin tưởng mi, không cần giải thích, người không tin mi, giải thích chính là che dấu, cần gì lãng phí công phu trên người mấy người này, đúng không.” Nói xong, ngẩng đầu cười cười: “Hơn nữa, tui không so đo anh thấy tui như thế nào, dù sao ở trong mắt tui, người anh phi thường kém cỏi, tui cũng hy vọng ở trong mắt anh tui cũng kém cỏi giống vậy, tốt nhất kém cỏi đến anh không bao giờ… nghĩ muốn tiếp cận nữa, như vậy với tui mà nói cũng là một chuyện tốt.”
Nói xong, tiếp tục cúi đầu ngắm nghía di động.
Từ Phong nắm quyền, trầm mặc hồi lâu, lúc này mới điềm nhiên như không hỏi: “Hư di động?”
“Ờ, rơi trong ao, gặp anh cho tới nay, tui mỗi ngày đều phi thường xúi quẩy.”
“Tôi giúp cậu nhìn xem.” Không đợi Văn Bân đồng ý, di động đã bị Từ Phong cầm lấy.
Văn Bân há miệng thở dốc không nói chuyện, chỉ nhìn bóng dáng Từ Phong xoay người rời đi ……
Sau một lát, Từ Phong đột nhiên đứng ở cửa.
Văn Bân bên tai truyền đến một đạo trầm thấp, thanh âm tựa như kiềm nén điều gì, khiến cho trái tim người khác không khỏi run lên theo ——
“Thực xin lỗi, Văn Bân. Chuyện bắt buộc cậu…… Về sau, sẽ không còn.”
Nói xong, hắn liền ra cửa, bờ lưng thẳng tắp, ngón tay tại bên người nắm chặt lại.
Văn Bân chỉ lăng lăng nhìn hắn, thật lâu lúc sau mới hoang mang gãi gãi đầu —— vì cái gì, một khắc ấy, nhìn hắn bộ dáng mất mác, cư nhiên lại cảm thấy đau lòng?