Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 45: Chương 45: Yêu hay không yêu




Ghế dựa được chậm rãi hạ thấp, Từ Phong bên trong không gian xe nhỏ hẹp có lợi, nhân cơ hội dùng dây an toàn trói lại tên ngốc đang ngăn mình.

Văn Bân kịp phản ứng, thoáng kinh ngạc, bắt đầu giãy giụa. Đáng tiếc không gian quá nhỏ, tay chỉ có thể bất lực víu vỗ trên cửa sổ, “Anh…… Buông…… Ah ah……”

Mở miệng nói chuyện, lại giúp cho đầu lưỡi linh hoạt của Từ Phong tận dụng cơ hội, xâm nhập khoang miệng.

Nụ hôn của hắn phi thường ôn nhu, đầu lưỡi ấm áp liếm qua lợi, lướt qua niêm mạc khoang miệng, từng tấc từng tấc một xâm chiếm lãnh địa.

Trong không gian nhỏ hẹp vang lên tiếng nước chậc chậc khi hôn môi, còn có thanh âm sột soạt khi quần áo hai người ma xát, làm cho nhiệt độ trong xe nhanh chóng tăng lên, đốt cháy dây thần kinh.

“Ah…… um……”

Nguyên bản lời nói muốn mắng chửi đều bị hắn ngăn chặn, ngược lại thành rên rỉ mê người.

Văn Bân bị hắn hôn một trận mềm nhũn, khiến trên lưng run lên khoái cảm xa lạ tựa như dòng điện lưu lủi toàn thân.

Nụ hôn càng sâu hơn càng đậm hơn, tay Văn Bân cũng dần dần dừng giãy giụa, theo trên cửa sổ xuôi xuống, ngược lại run rẩy, ôm chặt lấy vai hắn.

……

Nụ hôn sâu rốt cuộc kết thúc, tương phản với Văn Bân hai mắt phủ sương mù đang thở dốc không ngừng, Từ Phong thì có vẻ điềm tĩnh tự nhiên.

Vươn lưỡi ám muội liếm liếm lên bờ môi ướt át của Văn Bân, sau đó kề môi, nhẹ giọng nói: “Tôi thật cao hứng, Văn Bân, cậu rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận rồi.”

Nói xong, từ trong túi lấy ra sợi dây chuyền, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng chà xát ——

Chỉ thấy giữa hai miếng bạc, một hàng chữ lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt

“I love you”

Văn Bân ngẩn người, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, “Không…… Không phải…… Anh hiểu lầm……”

Còn chưa nói hết, thấy sẽ bị Từ Phong hôn lần nữa, Văn Bân toàn thân một trận cứng ngắc, ngoài miệng còn không chịu thua hét lên: “Tui không biết sợi dây chuyền đó…… Ah…… Có…… chữ…… Ah ah…… Anh…… Buông ra……”

Cái gọi là giải thích, cuối cùng đều bị Từ Phong ngăn lại ở giữa môi.

Từ Phong tựa như tích luỹ lâu ngày nay bùng nổ, hôn môi đặc biệt đậm hơn, ôn nhu xong, lại bắt đầu bá đạo hôn, như là đang chứng minh điều gì đó.

Cuồng nhiệt mút làm cho đầu lưỡi Văn Bân tê dại, trong khoang miệng như bị đầu lưỡi hắn sát phá một tầng da, đau buốt nóng rát.

Tay hắn cũng đã sớm buông xuống, theo đầu vai đến phần eo, thân mật ôm sát Văn Bân.

Hôn mãi không dứt.

Bị đồng tính hôn môi đến cảm giác toàn thân như nhũn ra, khiến cho Văn Bân phía sau lưng nổi lên một tầng da gà, giống bị nụ hôn kịch liệt của hắn nuốt tất cả, càng làm Văn Bân đầu óc choáng váng.

Sau khi khôi phục lý trí, liền dùng hết khí lực toàn thân, hung hăng đẩy hắn ra.

“Anh mắc gì vậy!” Văn Bân dùng sức xoa xoa môi bị hôn đến sưng đỏ, căm tức nhìn tên đầu sỏ bày vẻ mặt vô tội trước mắt——

“Anh tên hỗn đản này có chịu dừng không hả! Hãy nghe tui nói hết được không? Cái dây chuyền đó, ở giữa có chữ hay không tui căn bản không biết! Tui làm sao có thể yêu anh? ! Tui cũng chả phải đồng tính luyến ái giống anh, anh……” Thanh âm đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt Từ Phong trong nháy mắt tuột đến băng điểm, trong mắt xẹt qua một tia thần sắc đau đớn, làm cho tâm Văn Bân cũng rối bời theo.

“Phải không.” Ngữ khí bình thản, tựa như sự bình yên trước cơn giông bão.

Văn Bân trong lòng thực rối, căn bản mơ hồ mấu chốt, gãi gãi đầu, xấu hổ nói: “Tui…… Không có ý khinh thường, nhưng bản thân…… Không phải đồng tính luyến ái, cho nên……”

Từ Phong thản nhiên nói: “Thật xin lỗi, tôi say.”

Văn Bân nghiêng đầu sang chỗ khác: “Không…… Không có việc gì, tui cũng có chút say, thực xin lỗi.”

“Tôi đã nghĩ cậu thích tôi.” Từ Phong nhẹ nhàng cười cười, “Có thể, là tôi quá tự tin.”

Văn Bân gục đầu xuống nói, “Thực xin lỗi, là tui qua loa, làm anh hiểu lầm.”

“Không có việc gì.”

Từ Phong mặt không chút thay đổi ngồi trở lại, cài dây an toàn, khởi động xe.

Vài ngày sau, không khí trong ký túc xá vẫn rất không thích hợp.

Lưu Ba bận rộn hẹn hò với bạn gái, rất ít khi trở về, vì thế, Văn Bân không thể không kiên trì đối mặt với vẻ mặt dường như không có việc gì của Từ Phong.

Từ Phong như trước sẽ ngẫu nhiên quan tâm mình, sẽ mỗi ngày đều đúng giờ nấu cơm, chỉ là không động một tí hôn trán nữa, cũng không còn nói lời mờ ám nữa.

Tựa như đàn anh và đàn em, hình thức chung sống lãnh đạm.

Hắn đang tận lực tránh né mình.

Trong ánh mắt của hắn, cũng không còn chút ôn nhu làm say lòng người trước kia. Có, chỉ là sự lạnh lùng và xa cách.

Chuyện này thật sự, khiến cho Văn Bân trong lòng rất là khó chịu.

Mình quả là quá kích động, nói bậy nói bạ rồi.

Nhưng mà, vốn không phải người thích cùng giới, làm sao có thể nhanh như vậy chấp nhận sự thật thích người cùng giới chứ? Ít nhất phải cẩn thận suy nghĩ một chút chứ, không nói đến về sau vấn đề thời gian dài có thể hay không, cho dù lúc này, quen với hắn cũng không nhất định có thể vui vẻ, chính mình tính tình nóng nảy, hắn lại là cái tên bá đạo ngang ngược, sao hoả đụng sao hoả kết quả cả hai cùng đau.

Văn Bân trong lòng cực kì mâu thuẫn.

Luôn nghĩ rằng mình tương lai sẽ lấy một người phụ nữ xinh đẹp, sinh ra đứa con đáng yêu, thậm chí ở trong mộng từng mơ thấy cầm tay vợ bồng con nhỏ, một nhà ba người ở tương lai dưới trời chiều ấm áp tản bộ. Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, có một ngày sẽ thích một người đàn ông.

Sẽ bị một người đàn ông hôn đến toàn thân như nhũn ra, thậm chí…… Tại trong nháy mắt đấy, chính mình cư nhiên từ bỏ hết thảy lý trí, thầm nghĩ tựa vào trong lòng ngực của hắn —— trầm luân.

Đối với Văn Bân mà nói, chuyện này thật sự so với tia sét trong trời nắng còn muốn đáng sợ hơn.

Cư nhiên thích hắn ?

Tuy rằng từng có hồi ức bị hắn khi dễ không vui, tuy rằng mỗi lần nghĩ tới hắn là tên khốn nạn……

Nhưng chung sống lâu, sẽ không khỏi nhớ hắn rất tốt, không khỏi muốn tới gần hắn.

Bên cạnh hắn sẽ khẩn trương, lại an tâm. Hắn đi tìm người khác sẽ ghen, sẽ lo lắng. Sẽ nghĩ hắn, nhớ hắn, thấy ánh mắt của hắn, tim sẽ đập nhanh hơn. Dưới tình huống không bị hạ xuân dược, bị hắn chạm, còn có thể nẩy lên phản ứng lớn như vậy. Ngày đó ở trong xe, khoảnh khắc bị hắn hôn môi, bối rối, tim đập nhanh, khoái cảm sống lưng run rẩy, cùng với ——cảm giác ngọt ngào phình lên trong ngực.

Tất cả của tất cả này, đều âm thầm tỏ rõ, chính mình…… Đã sớm ở giữa bất tri bất giác, thích hắn.

Nên làm cái gì bây giờ?

Thật sự nên vì hắn mà biến thành đồng tính luyến ái? Thay đổi cả đời mình sao?

Thứ chân tình mông lung này, nên theo đuổi nó phát triển thêm, hay là, sớm bóp chết trong nôi thì tốt hơn?

Buổi chiều lúc khai tiệc trà xã giao, giáo sư công bố tin tức thay đổi chia nhóm, Từ Phong không dẫn dắt đàn em nữa, chuyên tâm theo giáo sư đi chuẩn bị luận văn tốt nghiệp của hắn.

Về sau Văn Bân và Lưu Ba do Hứa Diêu để ý phụ trách, để cho khai giảng học kỳ, chính thức gia nhập học trò của giáo sư.

Bất đồng với Từ Phong bao dung, Hứa Diêu đàn chị chính là một nhân vật nữ cường nhân lợi hại, mạnh mẽ vang dội. (nữ cương nhân: successful career woman; able woman – người phụ nữ thành công trong sự nghiệp (theo QT))

Nhiệm vụ sắp xếp làm không xong, sáng sớm đều có thể gọi điện thoại qua răn dạy.

“Kêu cậu viết tổng quát còn không viết được, Văn Bân cậu rốt cuộc đang làm gì vậy? !”

“Họp không được thất thần, nói cho cậu biết bao lần rồi.”

“Buổi tối trở về xem hết phần tư liệu này, ngày mai tổng hợp cho tôi, có nghe hay không?”

“Buổi sáng sáu giờ thức dậy chạy bộ cho tôi! Nhìn cái mắt gấu mèo của cậu liền mất tinh thần theo mất, cậu buổi tối rốt cuộc làm gì vậy? !”

Lưu Ba quen thái độ nghiêm túc của đàn chị rồi, hi hi ha ha ứng phó qua, không có cảm giác gì.

Văn Bân ngược lại, mỗi khi bị chị Hứa Diêu mặt lãnh nghiêm giáo huấn, mới có thể khắc sâu ý thức được, trước kia Từ Phong đối với mình tốt bao nhiêu.

Thật sự thực hoài niệm mỗi ngày được bên cạnh đàn anh, một buổi chiều hai người ngồi trong thư phòng, hắn xem sách hắn, mình thì lật xem tư liệu, thỉnh thoảng , hắn sẽ ngẩng đầu hỏi mình tiến triển như thế nào, trong ngữ khí đạm mạc lộ ra chút ôn nhu.

Bầu không khí an tâm thoải mái, đã sớm bị chính mình đập phá.

Vào cuối tuần, Văn Bân quay về ký túc xá liền thấy Từ Phong lôi kéo thùng từ phòng ngủ đi ra, Lưu Ba ở bên cạnh vẻ mặt tươi cười.

Văn Bân cứng nhắc ở tại chỗ, gặp Từ Phong vẻ mặt bình tĩnh bước qua trước người mình.

Há miệng thở dốc, lại nói không ra lời.

Từ Phong ở cửa thay giầy, mở cửa, quay đầu lại nói: “Tôi đi rồi, hai người các cậu về sau mỗi người một phòng đi, vẫn chen ngủ cũng không phải biện pháp.”

Văn Bân nắm quyền, gục đầu xuống, hỏi: “Anh đi đâu?”

“Ở trọ phòng tôi thuê trước kia.”

“Cùng…… Hạ Phong…… một chỗ?”

Từ Phong thản nhiên nói: “Đúng.”

Văn Bân gãi gãi đầu, rặn ra nụ cười: “Ha ha, vậy gặp lại nhe, trong khoảng thời gian này thật cảm ơn đàn anh chiếu cố.”

“Không cần khách khí.”

Từ Phong xoay người rời đi, tiếng đóng cửa phanh làm cho Văn Bân hung hăng xít chặt ngón tay.

Thật lâu sau, mới gục đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Lưu Ba, cậu cảm thấy hai đàn ông bên nhau sẽ có kết quả tốt chứ?”

“Này…… Không nhất định đi.” Lưu Ba trong lòng mơ hồ biết Văn Bân đối Từ Phong có cảm giác, tại giây phút quan trọng này, sợ tự mình nói sai gây hậu quả nghiêm trọng, đành phải chà chà tay, chê cười nói: “Bất quá, ít nhất thử xem xem à, nếu thực thích, cũng đừng dễ dàng buông xuôi mà, miễn cho về sau hối hận.”

Văn Bân trầm mặc thật lâu sau.

“Thế nhưng, vạn nhất bỏ không xong đâu?”

“Ách?”

Văn Bân cười vỗ vỗ vai Lưu Ba: “Cậu sao lại hâm như thế, chưa từng nghe nói tình yêu tựa như ma tuý sao? Nếu cai thường không xong, còn không bằng theo ngay từ đầu liền rời xa nó, tui nói rất đúng chứ?”

Lưu Ba xoa xoa mồ hôi chán: “Ách, cậu sao đột nhiên văn nghệ thế, ha ha.”

Văn Bân gục đầu xuống, ho nhẹ một tiếng: “Người anh em, thành thật nói cho cậu, tui trước kia kỳ thật rất văn nghệ.”

“A?”

“Sau lại biến thành như vậy, là có nguyên nhân, ha ha.” Văn Bân gãi gãi đầu: “Tui trước kia ở bệnh tâm thần viện.”

Gặp Lưu Ba trong nháy mắt mở to hai mắt, Văn Bân cười hắc hắc, ngón tay khoát lên trên vai Lưu Ba: “Đừng sợ, tui không phải tên điên, sẽ không đối với cậu như vậy.” Dừng một lát, lại gãi đầu, nói: “Kỳ thật là một tí chứng uất ức mà thôi, bị mẹ của tui đưa vào bệnh viện điều trị nửa năm. Tui thật sự là bội phục chết cái nhà thương đó, ông đây vốn là chứng uất ức, sau đó xuất viện ngược lại biến thành chứng cáu kỉnh, tui thích mắng chửi người, cũng không phải trời sinh thích mắng a, tui mới trước đây kỳ thật rất biết điều.”

Lưu Ba lại xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cười nói: “Nhìn qua đúng là, bộ dạng cậu thật sự rất ngoan.”

“Thúi, cậu nghiêm túc một chút cho tui, tui đang giảng chuyện cũ chua xót với cậu đó, phối hợp xuôi theo được chứ? !”

“Nga…… cậu tiếp tục giảng, hắc hắc, tui nếu không đổi địa phương, ở bên cạnh cửa giầy thối trò chuyện gì đấy, hình như không hay lắm.”

Hai người đổi vào trong phòng khách, rót tách trà, mặt đối mặt bắt đầu nói chuyện.

Lưu Ba khẩn trương trán đổ mồ hôi lạnh.

Văn Bân trái lại vẻ mặt bình thản, một mặt ăn táo, một mặt dường như không có việc gì nói: “Kỳ thật cũng không phải chuyện rất nghiêm trọng. Tui khi đó rất nhỏ, mới học năm đầu tiểu học. Nhà của tui với nhà Chu ca ở đối diện, ba mẹ là đồng nghiệp, quan hệ vẫn rất tốt, nhà Chu ca có chiếc xe, chính là chiếc từng khá phổ biến ở Thiên Tân thời đó, có thể ngồi tám người. Có một lần hai nhà chúng tôi cùng ra ngoài đi dã ngoại, Chu Châu ba anh ấy say rượu, thời điểm lái xe ngoặt cua cùng một xe tải đụng phải, phát sinh sự cố.”

Văn Bân dừng một lát, nhẹ giọng nói: “Ba của tui bảo vệ tui, chính mình bị tông chết.”

Lưu Ba hít ngụm khí, trầm mặc thật lâu sau lúc sau mới nột nột nói: “Việc này…… Cậu cũng chưa từng nói với người khác……”

“Đệt, loại sự tình này có cần thiết nơi nơi tuyên dương để người ta đồng tình sao? Tui chán nhất thứ người cả ngày kêu ‘ mình thực bi thảm tôi đau khổ quá ’, qua nhiều năm như vậy, việc này cũng chỉ có hai nhà tụi tui cùng một ít thân thích mới biết được.” Văn Bân lại nắm lấy một trái táo, hung hăng cắn một cái, một tiếng cắn răng rắc đặc biệt trong trẻo, nhai xong rồi, mới tiếp tục nói: “Bởi vì sự kiện đó, Chu Châu ba mẹ anh ấy vẫn thực áy náy, Chu Châu đối tui cũng giống như em trai ruột đặc biệt chiếu cố. Tui khi đó rất hận bọn họ, càng hận chính mình, trẻ con thôi, thích để tâm vào chuyện vụn vặt, vẫn buồn không nói lời nào, liền chứng uất ức, mẹ của tui đem tui đưa đi bệnh viện điều trị vài ngày, tui buồn chán nghĩ thông, mẹ của tui sợ tui không tốt, vì làm cho bà yên tâm, tui liền cả ngày leo núi trèo cây cùng tụi nhóc thối lăn bùn, thiếu chút nữa lại làm ra chứng cáu kỉnh, bà mới yên tâm.”

Lưu Ba vỗ vỗ mu bàn tay Văn Bân, nhẹ giọng nói: “Đều quá khứ, cậu…… Đừng khổ sở mà, hiện tại sống được vui vẻ mới quan trọng.” Tựa như ngữ khí dỗ con nít.

“Cậu muốn an ủi thì nghẹn trước đã, chờ tui nói xong chứ.” Văn Bân cho cậu ta một cái xem thường, tiếp tục nói: “Tui cùng đám vương bát đản con hồ đồ lâu, chậm rãi mới phát hiện, chửi người kỳ thật rất sướng, rất đã nghiền, đặc biệt lúc cậu trong lòng kìm nén đến luống cuống, mắng xong sẽ thông thuận, sau lại kinh nghiệm phong phú, trình độ mắng chửi người một đường thăng tiến, tui cũng thực bất đắc dĩ.”

“Ừ, kia nhưng thật ra.”

Sự trầm mặc làm cho người ta hít thở không thông kéo dài thật lâu sau, Văn Bân mới nhẹ giọng nói: “Phía dưới muốn nói mấu chốt, ha ha…… Tui biết cậu nhìn ra, tui…… rất thích anh ấy.”

Gục đầu xuống đến, sắc mặt có chút mất tự nhiên, lỗ tai cũng nổi lên chút màu đỏ, “Mấy ngày hôm trước vẫn nghĩ không rõ đối với anh ta là cảm giác gì, ngày sinh nhật đó, hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận.”

“Ừ……” Lưu Ba nhẹ nhàng gật đầu, “Tui với Tiểu Nguyệt đều đã nhìn ra, chị Hứa Diêu ắt hẳn cũng biết, ha ha.”

Văn Bân khiếp sợ ngẩng đầu lên, ngẩn người, tiếp tục nói: “Không có việc gì nhỉ, nhiều người biết cũng không gọi là gì, dù sao tui cũng chỉ là nhất thời xúc động thích anh ấy một chút, theo anh ấy không thể cùng nhau.” Dừng một lát, lại cúi đầu, nhẹ giọng nói:

“Tui đây chính là đặc biệt chịu không nổi người khác quá tốt với tui, vốn trên sự kiện ba tui, tui rất chán ghét cả nhà Chu Châu bọn họ, nhưng mà tui không nhớ được cừu, ngược lại xem anh ấy như anh trai, mấy năm đại học này vẫn là anh ấy chăm sóc tui, nhưng mà công tác anh ấy bề bộn nhiều việc, bình thường nhàm chán tui lại thành từ sáng đến tối chơi game, bởi vì…… Một mình rất tịch mịch.”

“Tui với Điềm Điềm quen ba năm, bởi vì nhỏ có thể chịu tui, nhưng đàn anh……”

Lưu Ba trầm mặc không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng đè lại vai Văn Bân.

“Anh ấy…… Tuy rằng ngoài miệng không nói, kỳ thật trong lòng rất ghét bỏ tui. Ha ha, tui toàn thân cao thấp nhiều thói xấu, miệng thì bẩn, nếp sống lại không tốt, cứ như thằng du con. Anh ấy vẫn nghĩ muốn cải tạo tui, trước kia còn cảm thấy anh ấy rửa miệng cho tui là đang trêu đùa, hiện tại cẩn thận ngẫm lại ……Anh ấy kỳ thật…… Thật sự, thực chán ghét thô tục như tui.”

Văn Bân thở hắt ra, cười nói: “Hơn nữa, nếu tui thực bên anh ấy, vậy mẹ tui làm sao bây giờ? Chồng vì cứu đứa con mà chết, thằng con không tiền đồ, còn biến thành đồng tính luyến ái, bà nên có bao nhiêu thương tâm đây.”

“Văn Bân……” Nhìn bộ dạng cậu ra vẻ trấn định, Lưu Ba trong lòng cũng là một trận khó chịu.

Đồng tính luyến ái cái từ này, cũng không phải tất cả mọi người có thể chấp nhận, nhất là trưởng bối.

Văn Bân cậu ta để ý cảm nhận của mẹ như vậy, có thể nhìn ra được tình mẫu tử bọn họ khẳng định tốt lắm.

Cậu ta suy nghĩ đến mẹ, cũng thuyết minh…… Cậu ta đồi với Từ Phong là nghiêm túc thích, căn bản không phải xúc động nhất thời, nếu không, cái gì cũng không phải lo lắng, trực tiếp quen nhau thì tốt rồi.

Nguyên nhân chính là vì thích nghiêm túc, thực đơn thuần, thậm chí nghĩ tới muốn mãi bên đối phương, cho nên mới không khỏi băn khoăn gia đình và tương lai của hai người.

Lưu Ba khẽ thở dài, cúi người muốn ôm cậu một cái, lại bị cậu ta né tránh.

“Bớt đi, ôm tới ôm lui không ngại buồn nôn hả.” Văn Bân nói xong, lại cúi đầu ngặm hết nửa trái táo còn lại, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Yên tâm, tui không sao, dù sao người yêu có thể tìm lại, mẹ tui nhưng chỉ một người. Từ Phong anh ấy vừa lúc đi rồi, tui…… Hoàn toàn có thể quên mất anh ấy, tìm người con gái tốt lấy về nhà hiếu kính mẹ tui.”

Nói xong, liền xoay xoay, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, trên mặt hi hi ha ha tựa hồ không thèm để ý chút nào.

Tay buông xuống bên người lại nắm xít chặt.

Bên ngoài không biết từ khi nào mưa bắt đầu rơi, sấm chớp đan xen, cơn mưa hung mãnh, trên mặt đất bắn những chuỗi bọt nước, khung cảnh xa xa tại cơn mưa to trông không được rõ ràng.

Dưới lầu cách đó không xa trước cửa tiệm cà phê, có một thân ảnh, đập vào mắt lại đặc biệt rõ ràng.

Người nọ quần áo vẫn khô ráo, xem ra là vừa rời khỏi thì gặp mưa to, trong tay nâng thùng, dường như có chút không kiên nhẫn cúi đầu nhìn đồng hồ.

Văn Bân nhẹ giọng nói: “Anh ta không mang dù sao?”

Lưu Ba ừ một tiếng.

“Nếu không…… Cậu đưa dù cho anh ta đi.”

Lưu Ba lại ừ một tiếng, cầm lấy dù vừa định xoay người xuống lầu, Văn Bân lại đột nhiên giật dù lại, cười nói: “Hắc hắc, vẫn là tui đi thôi, tui có mấy lời muốn nói với anh ta.”

Văn Bân cầm dù, chạy đến cửa tiệm cà phê, vỗ vỗ vai Từ Phong.

Từ Phong quay đầu lại, hơi kinh ngạc nhìn Văn Bân ướt đẫm trước mắt, “Cậu tới đây làm gì?”

“Hắc hắc, đưa dù cho đàn anh, nhìn bộ dáng anh giống như có việc gấp.” Nói xong chuyển dù tới tay Từ Phong.

Từ Phong tiếp nhận, khách khí nói: “Cám ơn.”

“ừ.” Văn Bân xoa xoa chà chà tay, lại gãi đầu, tựa hồ nghĩ nên mở miệng như thế nào.

Từ Phong trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói: “Còn có việc sao?”

“A…… Tui là muốn nói với anh tiếng cám ơn, ha ha, luận văn tốt nghiệp của tui ít nhiều được anh hỗ trợ, trong máy tính anh chỉnh sửa lại những tư liệu đó tui đều thấy, thật sự rất cám ơn anh, anh đối với tui thật sự tốt lắm, tui cũng không có gì có thể báo đáp, thật xin lỗi.”

Từ Phong thần sắc thoáng cương lại, mới thản nhiên nói: “Không cần khách khí, tôi cũng không muốn cậu sẽ báo đáp.”

“À, còn có…… Ngày đó thực rất xin lỗi, tui rất qua loa, tặng đồ cũng không nhìn rõ ràng, không nghĩ rẵng trong dây chuyền đó còn có huyền cơ, để anh hiểu lầm.” Văn Bân vừa nói, lại ngượng ngùng gãi đầu, nhẹ giọng nói: “Tuy rằng quà tặng rồi phải trả lại rất không lịch sự, nhưng tui nghĩ, nếu là hiểu lầm, anh vẫn là…… đem nó trả lại cho tui đi, có thể chứ?”

Từ Phong phía sau lưng cứng đờ, trầm mặc thật lâu sau, lúc này mới mặt không chút thay đổi buông thùng, vươn tay cởi áo, từ trên cổ đem chiếc dây chuyền kia tháo xuống, đặt vào trong lòng bàn tay của Văn Bân.

“Được.” Chỉ nói đơn giản một chữ.

Văn Bân cúi đầu nói: “Cám ơn.”

Sau đó, quay đầu lại nhanh chóng lao vào trong cơn mưa.

Mưa to đánh vào người, từng đợt đau xót, mưa thấm vào quần áo, thấm ướt làn da, lạnh buốt đến xương.

Trong lòng bàn tay dây chuyền lại đặc biệt ấm áp, bề mặt lưu lại, là nhiệt độ cơ thể người nọ.

Văn Bân biết hắn ở phía sau nhìn mình, tận lực làm cho cước bộ có vẻ không bối rối, hít sâu một hơi, nhanh chân chạy như điên, rất nhanh đã bay về ký túc xá.

Tại nơi hắn không nhìn thấy, vịn tường thở từng ngụm từng ngụm, ngực từng đợt quặn đau, như là bị người nhéo ở tim.

Là do chạy trốn quá nhanh, trái tim ở trong ngực đập thình thịch kịch liệt, mỗi một lần nhảy lên, đều kịch liệt xé rách ngực, như muốn đem nơi đó kéo căng.

Có thể yêu người khác nữa sao? Tại lần đầu tiên biết yêu, sau khi đã yêu hắn.

Có thể quên hắn sao? Tại lúc không hay biết đã sớm chìm đắm trong ánh mắt thâm thuý của hắn.

Vì sao bây giờ đau đớn như vậy, do hắn xa cách mình, bắt đầu rời xa mình, đã muốn…… Đau tới mức không thể chịu đựng được rồi.

Quần áo đều bị ướt, dính ở trên người, lạnh đến phát run.

Văn Bân nghĩ, nếu như có thể quen hắn, có lẽ, sau khi mình đưa dù cho hắn, hắn sẽ bung dù rồi đưa lại mình, sau đó cúi người xuống hôn lên trán, nhẹ giọng nói, “Chờ tôi trở lại, nấu cơm cho cậu, lúc tôi không có đây, cậu không thể ăn đồ bậy bạ.”

Ánh mắt ấm áp như vậy, ngữ khí ôn nhu như vậy.

Hình ảnh tốt đẹp ấy, từng rõ ràng như vậy, lại bị chính mình tự tay xé nát.

Trong lòng bàn tay sợi dây có khắc”I love you”, mặc dù là lúc ấy quá mức sơ ý mua phải, giờ phút này, lại thành khắc hoạ tình cảm nội tâm chân thật nhất.

Cũng bị chính mình, tự tay, từ nơi hắn cầm trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.