Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 28: Chương 28: Chuyện thành




Nụ cười trên mặt hội trưởng hơi không nhịn được, Đan Kì Diệp uy hiếp với hắn mà nói là chuyện trí mạng.

Một omega ở hiệp hội bảo vệ omega bị thương, mặc kệ vết thương này là ở bên ngoài, nhưng bắt nguồn từ chỗ hắn, hiệp hội bảo vệ omega cũng không thể đứng đầu được nữa.

“Hội trưởng?” Đan Kì Diệp thấy hắn trầm mặc không nói, nhíu mày, vẻ mặt biếng nhác lùi về phía sau, “Đừng kéo thời gian với tôi, trong nhà còn có người chờ tôi ăn bánh ngọt, làm sáng tỏ hay không làm sáng tỏ ông chỉ cần cho tôi tin tức chính xác là được, nếu không tôi liền ra tay.”

Dao nhỏ trên tay hắn hơi kéo ra, hắn không có khả năng thật sự đâm vào, hắn cũng không nhất định phải bị thương, chỉ là dựa vào thân phận omega này, chỉ là gây áp lực cho hội trưởng mà thôi.

Tạo thành tất cả mọi chuyện cũng là một omega, muốn giải quyết tất cả chuyện này cũng là một omega, hai người cùng đặt lên so sánh bên nào quan trọng hơn liền rõ ràng.

Hội trưởng chọn như thế nào, trong lòng Đan Kì Diệp có lẽ đã có cân nhắc.

Hiện tại hắn cần phải làm là….

Cho thêm một mồi lửa nữa.

“Ông cũng biết, tính cách phổ biến của omega là yếu đuối, gặp một chút chuyện sẽ khóc, ông nói xem tôi… không cẩn thận để tuyến thể bị thương, ở hiệp hội bảo vệ omega khóc một trận thương tâm như vậy, nói không chừng chuyện này được truyền ra ngoài mọi người sẽ chú ý tới tôi, tôi lại ‘không suy nghĩ cẩn thận’ nói ra chuyện gì không có lợi cho hiệp hội bảo vệ omega….”

Nói xong, Đan Kì Diệp mỉm cười, “Ngài cảm thấy như thế nào?”

Hội trưởng ngậm miệng, hiện tại hắn bị vây vào hoàn cảnh rất bị động, công bố sự thật và không công bố, dường như cho dù làm gì cũng không đúng.

Nhưng nếu công bố, hiệp hội bảo vệ omega cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì, không công bố… nếu Đan Kì Diệp nói ra chuyện gì, vậy thì có thể không giống.

Chuyện kia ai đúng ai sai, hễ là người có năng lực đều có thể phân rõ ràng.

Nếu đã như vậy, hội trưởng thở dài thật sâu, cầm lấy chén trà trước mắt, thời gian ngắn ngủi, nước trà đã lạnh lẽo, uống vào miệng lại có thêm vài phần lạnh lẽo— không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không.

“Hội trưởng.” Đan Kì Diệp thấy thế cũng hiểu được, hắn cũng nâng chén trà lên, lấy trà thay rượu giơ lên với hắn, “hợp tác vui vẻ.”

Hội trưởng cười khổ uống cạn nước trà.

….

Đan Kì Diệp đi ra khỏi cửa hiệp hội bảo vệ omega, đã qua lâu như vậy, nhìn thấy bên ngoài mặt trời đã lặn hắn mỉm cười, giải quyết được một chuyện lớn, thể xác và tinh thần thật thoải mái.

Nhưng mà, không đợi hắn bước qua đường cái, Đan Kì Diệp bỗng dưng đứng tại chỗ, vẻ mặt cứng ngắc nhìn Tần Dĩ Mục đang đi tới trước mặt.

“Ngồi, ngồi cùng bàn.” Đan Kì Diệp sờ sờ mũi, khóe miệng cười không hiểu sao lại có chút xấu hổ, không biết vì cái gì, lại bị người nhìn thấy, liền cảm thấy hơi chột dạ, “Cậu….” rối rắm mở miệng muốn tìm chuyện để nói cho qua, vừa vặn nhìn thấy hộp điểm tâm trên tay hắn, lúc này liền nhếch môi cười, ra vẻ tùy ý nói: “Cậu mua được bánh hoa đào rồi sao?”

“Ừ.” Tần Dĩ Mục đem bánh hoa đào đưa cho hắn, chiếc hộp gỗ màu đen thiết kế tinh xảo có sức nặng cố định, Đan Kì Diệp giơ tay ra nhận, lúc bàn tay chạm vào dưới đáy hộp cảm giác hơi ấm áp, xem ra điểm tâm mới lấy ra khỏi nồi không lâu.

Đan Kì Diệp cầm hộp điểm tâm, không thay đổi sắc mặt liếc nhìn tấm biển trung tâm bảo hộ ở phía sau, không biết nên lấy lý do gì để lừa Tần Dĩ Mục đi, nhưng vào lúc này, Tần Dĩ Mục há miệng, trong nháy mắt, tim hắn đập ‘bịch bịch’, quả thực là muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Trở về rồi ăn.”

— hắn không có hỏi!

Trong đầu Đan Kì Diệp nháy mắt hiện lên một câu như vậy.

Khi không lại xuất hiện ở nơi này, rõ ràng là có vấn đề.

Nhưng mà Tần Dĩ Mục cái gì cũng không hỏi.

Thật giống như đi mua điểm tâm xong sau đó lại đi dạo một vòng, thật trùng hợp vừa lúc gặp được hắn, sau đó gọi hắn trở về ăn điểm tâm, tất cả đều thực ‘trùng hợp’.

Biết Tần Dĩ Mục không có ý tứ truy hỏi, Đan Kì Diệp cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn cười nói được, khi bình tĩnh lại hoài nghi hỏi: “Ngồi cùng bàn cậu là đi bộ tới sao?”

“Có mệt hay không? Có xa không? Chúng ta trở về đi bộ hay là gọi xe? Gọi xe thì đi nhanh hơn, thế nhưng cậu nếu….”

“Gọi xe.”

“Kia….”

“Im lặng.”

Đan Kì Diệp mím môi, cảm giác còn có vạn câu chưa nói.

Nhưng hắn cảm giác tâm tình Tần Dĩ Mục không tốt lắm, cũng không hiểu ra sao, rõ ràng biết bộ dạng Tần Dĩ Mục vẫn là như vậy, lại vẫn cảm thấy, hiện tại tâm tình hắn không tốt.

Nếu không phải là việc về hiệp hội bảo vệ omega, Đan Kì Diệp khẳng định không thể thành thật ngậm miệng, chủ yếu hiện tại là tự biết đuối lý, còn sợ.

Chính là cứ câm miệng như vậy, hắn tủi thân nhìn Tần Dĩ Mục, ngồi cùng bàn thật hung dữ!

Người đều đã đứng ở bên cạnh, ánh mắt tội nghiệp như vậy thật sự làm cho người ta khó có thể bỏ qua, hắn cứ nhìn như vậy, cũng không nói lời nào, lại không có khả năng nắm được suy nghĩ của người ta, không nói gì liền mang người đi, lời nói nhỏ trong lúc đó còn giống như ở bên tai.

Tần Dĩ Mục dừng lại bước chân, Đan Kì Diệp không kịp ngừng lại bước chân đi tới phía trước hai bước, vội vàng lui về sau, chợt nghe Tần Dĩ Mục nói: “Cái gì kia?”

“Cái gì?” Đan Kì Diệp sửng sốt, “Cái gì mà cái gì kia?”

Kia….?

Đan Kì Diệp bỗng dưng mở to hai mắt, nghĩ đến lời nói vừa rồi mình bị ngắt lời, hắn chỉ vào đường đối diện nói: “Chúng ta qua bên trái đón xe, như vậy sẽ không phải đi nhiều đường.”

Tần Dĩ Mục thản nhiên nói: “Được.”

Đan Kì Diệp ôm điểm tâm cười cong mắt, đi theo phía sau Tần Dĩ Mục vài lần thiếu chút nữa đem hộp điểm tâm đập lên người hắn, cuối cùng vẫn là Tần Dĩ Mục không nhìn được, tự mình cầm điểm tâm, một tay thì nắm tay hắn.

Dọc theo đường đi cũng không có thấy xe taxi trống, lực chú ý của Đan Kì Diệp cũng không để ý tới cái này, liên hồ đồ chăm chú đi theo phía sau Tần Dĩ Mục, khi nào đi về khách sạn cũng không biết.

Trở lại phòng khách sạn, Đan Kì Diệp đem hộp điểm tâm đặt lên bàn, chà xát tay muốn mở ra, hắn không có hứng thú với bánh hoa đào, điểm tâm này cũng không phải là mới ra lò, đã mang ra ngoài rất lâu, nhưng Đan Kì Diệp vẫn rất chờ mong hương vị của hộp điểm tâm này.

Dù sao cũng là ngồi cùng bàn xếp hàng mua cho hắn!

Quan trọng là điểm tâm sao ?

Không không không.

Quan trọng là ngồi cùng bàn mua !

Nhưng mà, không đợi hắn đem hộp mở ra, chợt nghe thanh âm của Tần Dĩ Mục từ phía sau truyền tới, « Đi rửa tay. »

« Được. » Đan Kì Diệp rất là nghe lời, bỏ lại điểm tâm liền đi vào phòng vệ sinh, lúc rửa tay không hiểu sao cảm giác trên người mình có hương vị của rất nhiều loại tin tức tố trộn lẫn vào nhau, cũng không khó ngửi, nhưng mà hắn cảm giác lạ lùng.

Trong phòng tắm có một cái áo tắm, hắn liền quyết định tắm luôn.

Alpha đối với tin tức tố mẫn cảm hơn omega rất nhiều, vẫn nên tắm sạch thì tốt hơn.

Cho dù là tắm sơ sơ qua, cũng tốn không ít thời gian, chờ hắn mặc áo tắm vào, vừa đi ra ngoài vừa lau tóc, hộp điểm tâm trên bàn đã được mở ra.

Bột đậu nành và đường cũng đã được rắc lên điểm tâm.

Mà Tần Dĩ Mục thì đang chăm chú tựa vào đầu giường, trong tay cầm cuốn sách thuốc mang về từ phòng y tế kia, bên tay trái còn mở ra cuốn sách lúc trước Đan Kì Diệp chép qua.

Đan Kì Diệp nhìn chằm chằm vào quyển sách kia, không hiểu sao lại có cảm giác bị uy hiếp.

— hắn nếu đi lên nói chuyện, bước tiếp theo có phải là bắt hắn chép sách hay không ?

Khá lắm, ngay cả sách cũng đã chuẩn bị tốt.

Nhưng mà, Thất gia sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua, sao có thể bị một quyển sách đơn gian dọa sợ chứ ?

Lúc này liền đi lên, từ trên giường tìm cho mình một chỗ trống ngồi xuống, một người lớn như vậy đột nhiên xuất hiện, Tần Dĩ Mục không có khả năng không chú ý, nhưng hắn cố tình không nói lời nào, Đan Kì Diệp ngồi một hồi thấy hắn không có phản ứng, liền cúi người tiến lên, hai tay lặng lẽ cầm lấy phía trên cuốn sách, cằm đặt lên gáy sách, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

Ánh mắt rất nhanh đối diện với Tần Dĩ Mục, hắn liếc mắt nói : « ngồi cùng bàn, đừng xem sách, chúng ta cùng ăn đi. »

Tần Dĩ Mục híp mắt tránh hắn, lật một tờ sách thuốc, nói : « Ừ. »

« Đừng ‘ừ’, đi thôi. » Đan Kì Diệp kéo tay Tần Dĩ Mục lắc lắc, giống như trẻ con làm nũng bắt hắn phải ăn với mình.

Nếu không phải vụn bánh hoa đào dễ rơi, dơ giường không dễ giặt, Đan Kì Diệp đã sớm bưng hộp ngồi trên giường hắn ăn.

Tần Dĩ Mục không để ý tới hắn, Đan Kì Diệp cũng không vội vã ăn bánh hoa đào, quyết định ngồi thẳng thân thể cùng hắn nói chuyện, « Ngồi cùng bàn, cậu thích điểm tâm ngọt hay mặn ? »

‘xoạch’ sau khi thanh âm lật sách vang lên, Tần Dĩ Mục nói : « Đi ăn. »

« Một mình ăn rất chán. » Đan Kì Diệp hận không thể ở trên giường đơn của người này lăn lộn, ý đồ dùng phương thức làm nũng dụ dỗ ngồi cùng bàn nhà hắn cùng nhau ăn điểm tâm, « Cùng tôi đi đi, bánh hoa đào không thơm sao ? »

Tay ở trên sách thuốc từ từ trượt xuống phía dưới, có thể ngay cả Đan Kì Diệp cũng không chú ý trên tay không đúng, chờ phản ứng lại, hơn phân nửa bàn tay đã che đi nội dung trong đó.

Trang này hầu như còn chưa xem xong, Tần Dĩ Mục cũng không vội lật sang trang khác, mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đan Kì Diệp.

Không nói gì, nhưng mà vẻ mặt lạnh nhạt không hiểu sao lại khiến cho người khác cảm thấy áp lực.

Đan Kì Diệp mím môi, cười mỉm đưa tay lên, một lần nữa để bên cạnh sách, nhưng mà Tần Dĩ Mục vẫn nhìn chằm chằm hắn.

Loại thẹn thùng này hơi chú ý một chút sẽ tới, vì thế, Đan Kì Diệp lại đưa tay lên trên, cho tới khi ngón trỏ chạm vào bụng ngón cái, hơi kẹo lấy tờ giấy bên cạnh.

Tần Dĩ Mục thấy thế, trực tiếp đóng cuốn sách lại, Đan Kì Diệp trừng mắt nhìn, cảm giác mình giống như bị đánh, vội vàng buông tay, quay đầu nhảy xuống giường, bởi vì tư thế vặn vẹo, lúc rơi xuống thiếu chút nữa là ngã xuống.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, « Không ăn thì không ăn, tôi tự mình ăn. »

Hương vị của bánh hoa đào cho vào miệng cũng không có liên quan gì tới hoa đào cả, nhưng vỏ bên ngoài xốp dòn, nhân bánh mềm ngọt, ăn vào cảm thấy không tồi.

‘cạch’

Ly thủy tinh đặt ở bên cạnh tay hắn, Đan Kì Diệp theo bản năng quay đầu nhìn qua, là trà sữa.

Bỏ thêm đá, trà sữa đá.

Đan Kì Diệp mới vừa cắn một miếng, còn chưa kịp kêu nghẹn, trà sữa đã được đưa tới bên tay, Đan Kì Diệp nhịn không được ở trong lòng kêu một câu ‘ngồi cùng bàn nhà tôi thật quá tri kỉ !’, trên mặt lại không hề che dấu cảm xúc của mình, ha ha cười nói : « Cảm ơn ngồi cùng bàn ! yêu cậu chết mất. »

Tần Dĩ Mục vẫn trầm mặc trước sau như một, lúc đặt trà sữa xuống, bàn tay tùy ý đặt ở phía sau gáy omega, ngón tay nhẹ nhàng đè vào tuyến thể, ban đầu là hành động thực mờ ám, lúc này lại có thêm vài phần giống như đang kiểm tra.

Mà Đan Kì Diệp chuyên chú ăn điểm tâm cũng không phát hiện hành động này, còn cho là không cẩn thận chạm vào.

Kiểm tra đơn giản xong, Tần Dĩ Mục thu tay, xoay người ngồi lại trên giường.

Màn hình di động lóe lên, trong đó, có một tin nhắn mới nhất: [chuyện đó đã xong.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.