Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 19: Chương 19: Lưng




Sau khi lau mặt xong, Tần Dĩ Mục thậm chí cầm bàn chải đánh răng và kem đánh răng tới đây, Đan Kì Diệp không có thói quen được người khác hầu hạ, hắn vội vàng ngồi dậy, cười hì hì đi qua nói: “Ngồi cùng bàn vất vả, còn lại để tôi tự mình làm.” Khi nói chuyện còn không quên nhận lấy bàn chải đánh răng.

Bàn chái đánh răng bị Tần Dĩ Mục cầm ở trong tay, lúc Đan Kì Diệp cầm khó tránh khỏi sẽ chạm vào, hơn nữa hắn cũng không để ý, ngạp một cái, trong mắt đều bị nước mắt sinh lý làm tầm mắt mơ hồ, nắm nắm hai cái không nắm được bàn chải đánh răng, lại tập trung nhìn một cái mới phản ứng lại, đã biết là cầm phải tay Tần Dĩ Mục.

Đan Kì Diệp nhíu mày, thích thú nhìn hắn, “Ngồi cùng bàn, cậu sao lại không né?”

Tần Dĩ Mục trầm mặc đem bàn chải đánh răng đưa cho hắn, xoay người rời khỏi kí túc xá.

Đan Kì Diệp cầm bàn chải đánh răng, lại nhìn bóng dáng Tần Dĩ Mục vội vàng rời đi, nhịn không được cười ra tiếng, “này này, ngồi cùng bàn cậu quá đáng yêu.”

Sờ sờ tay nhỏ bé liền đỏ mặt, bạn nhỏ ngồi cùng bàn thật ngây thơ.

Đan Kì Diệp cười đủ liền nhìn thời gian, thật sự là sắp trễ, hắn vội vàng chạy vào buồng vệ sinh.

Rửa mặt xong Đan Kì Diệp thanh tỉnh không ít, lúc lau mặt cũng thuận tay lau luôn trán, chính là thời gian quá ngắn lau không sạch sẽ, rõ ràng tùy tay vuốt lên, vừa nhìn liền thấy một chút tóc lộn xộn cũng không có.

Trong vòng ba phút rửa mặt xong, mặc quần áo còn thuận tiện chải đầu.

Đan Kì Diệp tính toán trực tiếp tới sân huấn luyện xếp hàng, kết quả vừa ra khỏi cửa, liền thấy một người đứng ở cửa.

Lúc này hắn liền vui vẻ, “Ngồi cùng bàn?”

Còn tưởng rằng người đã đi rồi.

Không nghĩ tới vẫn còn đứng ở cửa.

Đan Kì Diệp tiến lên, ôm lấy cổ Tần Dĩ Mục, “Ngồi cùng bàn ~ cậu là đang đợi tôi sao? Cậu là đang đợi tôi đúng không? Cậu khẳng định là đang chờ tôi!”

Dường như nói chuyện phiếm với Tần Dĩ Mục, nhưng càng giống như là đang lầm bầm hơn.

Hoàn toàn không cần Tần Dĩ Mục trả lời, liền tự mình nhận lấy câu chuyện.

“Cậu cũng quá tốt đi.” Đan Kì Diệp ôm hắn, vừa đi vừa nói, hắn thật không nghĩ tới, đã sắp muộn rồi, Tần Dĩ Mục thế nhưng còn ở cửa chờ hắn.

Tần Dĩ Mục mắt điếc tai ngơ, không chớp mắt nhìn phía trước, vững như cột đá, để cho Đan Kì Diệp ôm.

“Ngồi cùng bàn, chờ sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, cậu có đi quán đồ nướng đó làm thêm nữa không? Mấy ngày nay cậu không đi, có thể bị trừ tiền lương hay không?”

“Cậu sao lại không để ý tới tôi? Trò chuyện nào, cứ đi trong im lặng như vậy, rất đơn điệu nha.”

“Ngồi….”

Tần Dĩ Mục thản nhiên liếc mắt nhìn hắn: “Câm miệng.”

Đan Kì Diệp khép miệng lại, cứng rắn mìm thành một đường thẳng, “ư ư, ư ư ư, ư ư ư ư?”

Tần Dĩ Mục: “…”

Trong nháy mắt kia, Đan Kì Diệp hình như nhìn thấy sự bất đắc dĩ trên mặt Tần Dĩ Mục.

Hắn thật sự không nhịn được cười, tay ôm lấy vai Tần Dĩ Mục suýt nữa thoát lực hạ xuống, “ha ha ha, ngồi cùng bàn, cậu phải nhìn vẻ mặt của cậu, thực muốn lấy một cái gương cho cậu nhìn xem, ha ha!”

Tần Dĩ Mục bỏ ra cánh tay của hắn, lập tức đi tới sân huấn luyện, giọng nói lãnh đạm để lại hai chữ: “nhàm chán.”

“Nhàm chán? Tôi vậy mà còn nhàm chán?” Đan Kì Diệp hừ nhẹ một tiếng, “Gia rất là hoạt bát…? Ngồi cùng bàn từ từ nha!” mắt thấy Tần Dĩ Mục đã đi xa, là có ý tứ không chờ mình thật, hắn vội vàng chạy chậm đuổi theo, khi chạy tới gần bên người Tần Dĩ Mục lại nhảy một cái!

“Ngồi cùng bàn! Tôi tới đây!”

Tiến lên một bước, hắn liền nhảy lên lưng Tần Dĩ Mục, hai chân vòng lấy eo của ngồi cùng bàn, ở trước người Tần Dĩ Mục kẹp lại cùng một chỗ, hai tay ôm lấy cổ Tần Dĩ Mục, cả người giống như một con gấu đang ôm lấy một cái cây.

Phía sau lưng và trong ngực nhanh chóng cảm thấy nóng, nhưng Đan Kì Diệp không thèm để ý, ngược lại hai tay càng ôm chặt hơn, nghiêng đầu lên hỏi: “Ngồi cùng bàn, tôi nặng hay không?”

Trên trán của thiếu niên còn có chút mồ hôi, trên trán có vài sợi tóc dính vào trên mặt, đôi mắt phượng trợn tròn hơi giống mắt hạnh một chút, trong mắt trong suốt, đôi mắt màu đen giống như bầu trời đêm… thật sự có ánh sao lấp lóe trong đó.

Thấy Tần Dĩ Mục nhìn qua, Đan Kì Diệp nhếch môi, cười cong ánh mắt.

Thực hoạt bát, cũng…. Có vài phần ngu ngốc.

Nhưng mà, chỉ liếc mắt một cái liền xoay về, Đan Kì Diệp hơi mơ màng ôm hắn, hoài nghi hỏi: “Ngồi cùng bàn, cậu sao lại không để ý tới tôi?”

“Chỉ nói nói mà thôi, hôm nay làm sao lại im lặng vậy.”

“Vẫn đều là.”

“…. Ha?”

“Im lặng.”

Đan Kì Diệp : « ….. »

Cho nên, điểm quan trọng cần nhấn mạnh là ‘hôm nay’ phải không ? vẫn đều thực im lặng, đương nhiên không cần nhấn mạnh là ngày nào.

Đan Kì Diệp ho nhẹ một tiếng, cảm giác tự mình treo ở sau lưng Tần Dĩ Mục thật không tốt, ban đầu hắn chỉ là muốn hù dọa một chút mà thôi, kết quả thân hình Tần Dĩ Mục thật ổn, lúc hắn lao tới ngay cả một chút lảo đảo cũng không có, vững vàng đón được hắn.

Hơn nữa, Tần Dĩ Mục cũng không có ý muốn thả hắn xuống, hắn trái phải loay hoay muốn đứng xuống dưới.

Buông ra chân bám trên người ngồi cùng bàn, hắn cũng đã muôn buông lỏng tay, kết quả không xuống được, ngược lại bị vững vàng ngăn lại.

Đan Kì Diệp : « ??? »

« Ngồi, ngồi cùng bàn ? » Đan Kì Diệp nuốt nuốt nước miếng, thanh âm đều run rẩy theo, « Cậu… thả tôi xuống dưới. »

Tần Dĩ Mục : « Không thả. »

Lúc này, bạn học chung quanh cũng lục tục chạy tới bên kia, Đan Kì Diệp cũng không dám lớn tiếng kêu, chỉ đành nhỏ giọng bên tai Tần Dĩ Mục : « Sắp tới sân huấn luyện rồi, để cho bạn học khác thấy thì không tốt đâu. »

« Ừ. »

Đồng ý là tốt rồi, nhưng mà không thấy thả người.

Đan Kì Diệp cắn chặt răng, nhìn thấy đầu tóc đen của Tần Dĩ Mục từ từ vươn tay….

—- « Đừng nhúc nhích. »

Đan Kì Diệp hừ nhẹ một tiếng, trong lòng nói, cậu kêu tôi không được động thì tôi phải không động sao, nếu vậy tôi chẳng phải là không còn mặt mũi sao ?

« Động thì động, nhưng nếu như cậu bị đánh thì…. »

Ngón tay ngồi cùng bàn gõ nhẹ hai cái, sau lưng Đan Kì Diệp cứng đờ, lúc này mới ý thức được vị trí của mình hiện tại hơi nguy hiểm, tuy rằng hắn là một omega, nhưng cũng là một nam nhân anh dũng cái gì cũng không sợ !

Làm sao có thể bị ngồi cùng bàn đe dọa được.

Chỉ thấy Đan Kì Diệp kiêu ngạo giương cằm lên, chiếc cổ duyên dáng dưới ánh mặt trời có chút chói mắt, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tự tin, đối mặt với Tần Dĩ Mục chèn ép trắng trợn, hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, mỉm cười…. « Ngồi cùng bàn tôi sai rồi, cậu đừng đánh tôi. »

Ghé vào trên vai ngồi cùng bàn dùng sức cọ.

Tôi đã ngoan như vậy, cậu nếu ra tay thì cũng không tốt.

Tần Dĩ Mục không có ra tay, nhưng là, vì sao lại không ra tay đã không thể nói rõ.

Trong lúc bọn họ nói chuyện đùa giỡn, đã tới sân huấn luyện rồi.

Trên đường vô ý thức trì hoãn, làm cho hai người hoàn mĩ qua mất thời gian điểm danh của huấn luyện viên.

Đại não của Đan Kì Diệp nháy mắt mơ màng, cái tình huống gì đây…. ?

Lúc trên đường tới không phải còn nhiều người như vậy sao ?

Vì sao bọn họ đều đã đứng vào trong đội ?

Thật giống như muốn xác minh tiếng lòng của Đan Kì Diệp, những học sinh rơi lại phía sau đều chạy về đội ngũ của mình lĩnh phạt.

Đan Kì Diệp : « … »

Tốt thôi.

Muộn thì cũng đã muộn.

Sớm biết rằng bọn họ đi muộn, tôi sẽ không từ từ đi còn ở trên đường đùa giỡn.

Thấy nhiều người như vậy không tới sân huấn luyện, người đó sẽ cảm thấy thời gian còn sớm, bọn họ không muộn.

Hai tay huấn luyện viên khoanh trước ngực, trong tay là thước dạy học, từ từ đánh vào cánh tay mình, « Đến đây ? »

« Vâng. » Đan Kì Diệp sờ sờ mũi, ý đồ muốn giải vây, « Huấn luyện viên mắt cá chân của em bị thương đi đứng không thuận tiện, bạn học Tần cõng em nên mới trễ giờ. »

Huấn luyện viên nhíu mày, « Thật sao ? »

Đan Kì Diệp gật đầu, « Thật ạ. » so với vàng còn thật hơn !

Huấn luyện viên : « Vậy đi đi, xuống dưới về đơn vị. »

« Cảm ơn huấn luyện viên. »

Tần Dĩ Mục buông lỏng tay, Đan Kì Diệp tự nhiên rơi xuống đất, giơ tay kéo Tần Dĩ Mục đi vào trong đội ngũ, sau đó huấn luyện viên trơ mắt nhìn bạn học omega ‘mắt cá chân bị thương không tiện đi lại’, vô cùng vui vẻ trở về đội ngũ.

Huấn luyện viên : « ??? »

Đan Kì Diệp trở về đội ngũ, quay đầu nhìn về phía huấn luyện viên, không hiểu sao lại rùng mình, hắn núp ở phía sau Tần Dĩ Mục hỏi : « Huấn luyện viên, thấy… có khỏe không ? »

« Tốt. » Huấn luyện viên cắn răng lộ ra một nụ cười, « Rất tốt. »

Đan Kì Diệp : « … »

Huấn luyện viên đột nhiên thu lại biểu tình trên mặt, hỏi : « Đan Kì Diệp trên đầu cậu là cái gì ? »

« Trên đầu ? »

« Ai cho phép cậu đứng ở trong hàng mà nói chuyện ? cậu đi ra hít đất cho tôi. »

Đan Kì Diệp mở to hai mắt, khá lắm, cố ý khiến tôi nói chuyện sau đó phạt tôi, huấn luyện viên thầy… không phải người !

Huấn luyện viên nói cái gì kêu không phải người, tiện thể còn kéo luôn Tần Dĩ Mục xuống dưới, « À, còn có, Tần Dĩ Mục cũng như vậy, cậu đến muộn. »

Trong đội ngũ đến muộn cũng chỉ có hai người bọn họ.

Huấn luyện viên thành công hòa một ván, trong lòng vui vẻ khỏi nói, hắn nói : « Còn không mau làm ? »

Đan Kì Diệp bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng ra khỏi hàng hít đất.

Tần Dĩ Mục cũng vậy.

Ngay khi hai người bọn họ đang bị phạt, huấn luyện viên còn đi vòng quanh một vòng quanh đội ngũ, « sau này đi muộn, tất cả đều hít đất cho tôi ! »

« Ai cũng không được trốn, cũng đừng… » còn chưa nói xong, huấn luyện viên đã nhìn thấy tiểu béo ở xa xa mang theo thịt béo run rẩy chạy tới.

Mao Tuần Vũ thở hắt ra, từ thật xa chạy tới thiếu chút nữa không thở ra hơi, hắn đứng nghiêm trước mặt huấn luyện viên, thở hổn hển nói : « Báo, báo cáo huấn luyện viên, em đến muộn. »

Huấn luyên viên chỉ vào hai người bị phạt bên cạnh, « Hít đất đi, vừa lúc có hai bạn, cùng nhau làm, náo nhiệt. »

Đan Kì Diệp và Tần Dĩ Mục hít đất tốc độ cùng với động tác lên xuống là hoàn toàn đều nhau, bớt thời gian còn có lòng dạ đùa giỡn, thừa dịp huấn luyện viên không chú ý liền giơ tay chạm chạm ngón tay.

Hắn thích thú trừng phạt, căn bản không chú ý tới Mao Tuấn Vũ tới gần.

Mao Tuấn Vũ nhẹ chân nhẹ tay đi tới, nắm sấp giữa hai người bọn họ, cũng đi hít đất theo.

Đan Kì Diệp nghĩ ha hả đùa thật vui, đang muốn đùa giỡn với ngồi cùng bàn, kết quả vừa xoay đầu liền đối mặt với Mao Tuấn Vũ.

Đan Kì Diệp : « …. »

Đem Tần Dĩ Mục ở bên kia che chắn rất cẩn thận.

Mao Tuấn Vũ trừng mắt nhìn, cảm giác hình như không đúng ở đâu.

Nhìn nhìn Đan Kì Diệp, lại quay đầu nhìn nhìn Tần Dĩ Mục.

Vị trí của hắn, hình như có hơi xấu hổ thì phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.