CHƯƠNG 11 PN1
Một năm sau. . . . . . .
“A Ngô Hỗn đản. Nhẹ thôi Ngô, đừng . . . . . . . ”
“Phàm Phàm, em thật sự rất mê người nha, anh nhịn không nổi nữa, chút nữa sẽ mát xa cho em. Anh đến đây.”
Sáng sớm tinh mơ, trong phòng hai người cư nhiên làm không ít hành động.
Còn là ai nữa, đương nhiên là hai đại nhân vật (thực ra tác giả để là hai con heo lớn . . .) của chúng ta: Tiêu Phàm, Phiền Triết.
Triền miên qua đi, Tiêu Phàm vô lực ôm lấy Phiền Triết để hắn tẩy trừ, sau đấy thu dọn giường sạch sẽ, rồi lại ôm hắn nằm xuống.
“Hỗn đản, sáng sớm đã bắt đầu động dục, không nghĩ cho em gì cả.” Tiêu Phàm không hờn giận nói.
Nghe thế Phiền Triết bật người dậy, bày ra biểu tình ủy khuất, còn thiếu mỗi hiệu ứng ánh sáng cho thêm phần tội nghiệp.
“Vì Phàm Phàm rất mê người mà. Anh đương nhiên là có nghĩ đến em mà, em nhìn xem anh chỉ làm một lần thôi đó.”
Tiêu Phàm chỉ có thể vô lực trừng hắn.
Hai người ở chung một năm, mà dục vọng của Phiền Triết lại chưa từng có chiều hướng giảm. (tích lũy lâu năm nó thành thế ¬¬ )
Tiêu Phàm càng không hiểu người mình khô cằn, sao lại có thể hấp dẫn đến mức hắn muốn ngừng cũng không thể thế được.
Mà cái lúc Tiêu Phàm mơ mơ màng màng sắp đi vào mộng Chu Công () lại có cảm giác người kia đeo vào tay mình cái gì đó.
“Phàm Phàm, gả cho anh đi”
Tiêu Phàm nhất thời thanh tỉnh.
“Anh . . . Anh. . . Em. . . Em. . . .”
Phiền Triết vừa thấy Tiêu Phàm do dự, mày liền nhíu lại “Em đấy vẫn không lấy chồng, mà không lấy chồng có nghĩa là . . . . . anh khiến em hôm nay không xuống giường nổi.”
“Em kinh ngạc nói không ra lời thôi mà. Hơn nữa, có ai vừa nằm vừa cầu hôn như anh không. Còn nữa, anh nói là cầu hôn, nhưng đây rõ ràng là uy hiếp mà.” Tiêu Phàm bất đắc dĩ nói, thật là. Không khí đang rất tốt bị tên ngu ngốc này phá hỏng cả rồi.
Phiền Triết vừa thấy cứng không ăn liền nháy mắt hóa trung khuyển công.
” Phàm Phàm, em không thể ăn xong liền vứt bỏ anh.”
Tiêu Phàm trợn trắng mắt tức chết. Thôi quên đi . . . . . .
“Được rồi, em đồng ý. Thật là . . ”
“Cám ơn lão bà. Cuối tuần vợ chồng mình đi Hà Lan cử hành hôn lễ”
“Không được gọi em lão bà ! ! ! !”
. . . . . . .
Kết cục có phải cứ như thế không? Hai người khoái hoạt mà bên nhau cả đời? Được rồi, như ngươi mong muốn.