Chờ Trông Một Đời

Chương 9: Chương 9: Nhân Sinh Luôn Ngoài Ý Muốn




CHƯƠNG 9: NHÂN SINH LUÔN NGOÀI Ý MUỐN

Từ lúc Phiền Triết nửa đêm “mời” Tiêu Phàm đi xem mặt trời mọc, mối quan hệ hai người đang càng có tiến triển tốt. Buổi tối mỗi ngày đều cùng đi ăn cơm, còn xem phim, thi thoảng sẽ đi quán bar. Về chuyện cảm tình thì cả hai đều ăn ý mà không đề cập tới.

Phiền Triết là quấy rối không biết mệt, còn Tiêu Phàm giờ cũng lười để ý, thầm nghĩ phóng túng mình một chút, và lẳng lặng hưởng thụ cảm giác ấm áp mà người kia mang đến. Cho dù, đằng sau cái phóng túng kia, có khi lại là sự trái ngược.

Tiêu Phàm hiện tại đang là bất đắc dĩ đến siêu thị chọn đồ ăn.

Chỉ vì bị Phiền Triết lôi kéo, cuối cùng mình lại làm cơm thật. Phiền Triết đã mè nheo giày vò hắn gần nửa tháng chỉ vì muốn ăn đồ ăn Tiêu Phàm nấu rồi.

Nghĩ đến việc Phiền Triết bình thường luôn lạnh lùng bây giờ lại quay ra làm nũng, khóe miệng Tiêu Phàm lại tự giác kéo lên.

Lúc đang tìm chìa khóa để mở cửa xe ở dưới bãi đỗ xe ngầm, có một thanh âm từ phía sau vang lên.

“Xin chào, cho hỏi có phải Tiêu Phàm tiên sinh không?”

“A, là tôi, anh là. . . . . . . . ”

Tiêu Phàm cũng không nghe được đối phương trả lời thế nào nữa, vì hắn đã mất đi ý thức rồi. . . . .

Tiêu Phàm mở hai mắt, phát hiện mình đang ở một căn phòng xa lạ, nằm trên một cái giường xa lạ.

Mình cũng không bị trói, nhưng toàn thân lại hoàn toàn không có khí lực, có lẽ đã bị cho uống thuốc.

Sờ xuống túi quần cũng không thấy di động. Xem ra, chỉ có thể chờ bọn cướp ra điều kiện. Nói là bắt cóc, nhưng cũng không giống lắm.

Huống hồ mình cũng đâu có đắc tội ai.

Đây là, trong phòng phát ra một thanh âm.

“Ha hả, tỉnh rồi? Sao, ngủ ngon không?”

Tiêu Phàm nhìn quanh bốn phía, phát hiện góc tường có một cái camera. Xem ra là có người giám thị hắn.

“Hoàn hảo. Cám ơn.”

“Ha hả, thế là tốt rồi. Cậu rất bình tĩnh nha. Sao, không sợ ta làm gì cậu sao?”

“Sợ, nhưng nghĩ không ra tôi đắc tội các người lúc nào?”

“Rất đúng trọng điểm. Ta là cần bắt con cá lớn Phiền Triết cơ, nhưng cũng không nghĩ ánh mắt hắn lại kém thế, coi trọng tên bình thường như cậu. Bắt cậu đến không biết nước cờ này là đúng hay sai nữa, may mắn thì cậu trong lòng hắn còn có vị trí, nếu thất bại, ha hả, cũng đừng hòng sống ra khỏi chỗ này.”

“Ngươi còn không nắm chắc, vậy sao bắt người?”

“Vì cậu là ngoại nhân mà Phiền Triết mấy năm nay thân cận nhất. Tốt nhất nên cầu nguyện hắn đem gì đến đổi người đi, còn nếu không, ha hả. . . cậu sẽ là dùng để mấy huynh đệ tôi chơi đùa đó nha.”

Phòng cứ thế lại im lặng. Tiêu Phàm thế nhưng lại bình tĩnh.

Có lẽ đến lúc nên chấm dứt loại quan hệ không bình thường này, loại tình cảm không bình thường này rồi. Nhưng không biết vì sao, tưởng tượng đến lúc kết thúc ấy, lòng Tiêu Phàm lại đau đến không thể diễn đạt.

Không biết người bắt cóc mình đòi Phiền Triết cái gì, càng không biết . . . trong lòng Phiền Triết, mình chiếm được bao nhiêu phân lượng. Vạn nhất . . . . . . vạn nhất, Phiền Triết không đến, mình cũng không quan trọng bằng vật kẻ kia ra giá. Mình nếu có thể rời khỏi đây, thì cũng còn dũng khí mà sống tiếp sao?

. . . . . . Bên kia. . . . . .

Phiền Triết ở nhà Tiêu Phàm đứng chờ ngồi chờ vẫn không đợi được người. Gọi điện lại tắt máy, cũng không dám về nhà cha mẹ hắn hỏi.

Lái xe ở đường cái tìm cả đêm, rốt cục sáng hôm sau nhận được điện thoại

Hóa ra là một người cùng nghề, một lần bị mình tranh mối làm ăn, mộng tưởng dùng cái trò đê tiện này bắt mình tuân theo sự điều khiển của hắn. Nếu là trước kia, Phiền Triết chắc chắn sẽ khinh thường mà hủy diệt hắn. Nhưng lần này, hắn lại sơ ý để đối phương nắm được tử huyệt của mình: Tiêu Phàm.

Phiền Triết không dám tưởng tượng nếu Tiêu Phàm như trong lời nói, sẽ bị làm sao ngoài ý muốn, vậy thì mình phải làm sao bây giờ. Mong muốn kiếp sau hắn vẫn có thể nhớ lại chuyện bây giờ sao? Không cần, tuyệt đối không cần. Nói vậy, chỉ sợ dũng khí sống sót hắn cũng không có.

Phiền Triết, ngươi thật sự vào lưới rồi. (lưới tình)

“Ha ha ha, không ngờ mày thật sự đến đây. Phiền Triết, chỉ có mình mày thôi đúng không?”

“Ngươi có thể đi kiểm tra, đồ vật đã đem đến rồi. Ta trước tiên phải thấy người.

Phiền Triết khi thấy Tiêu Phàm vẫn bình yên vô sự nằm trên giường, tự nhiên có loại xúc động muốn khóc.

Ông trời, cám ơn người, thật may mắn hắn vẫn an toàn. Cám ơn người.

Thời điểm Phiền Triết mang Tiêu Phàm đi, hắn vẫn đang ngủ. Có tỉnh qua một lần, cũng không dùng lại thuốc gì, nhưng lại tiếp tục ngủ mãi. Là muốn trốn tránh gì ? Trốn tránh quá trình chờ đợi người cứu, khoảng thời gian đó quả thật rất tra tấn.

Tiêu Phàm mở to mắt là thấy trần nhà xa lạ, theo bản năng liền nhắm mắt. Nhưng lại thấy không đúng, lại mở mắt ra.

Nơi này, đây không phải căn phòng giam mình lúc đó.

Cả phòng đều trang trí theo gam màu lạnh. Đồ dùng rất ít, giường lại lớn thái quá. Nơi này chẳng lẽ là . . . . . .

“Tỉnh rồi sao. Hô, nếu em không tỉnh anh còn định gọi bác sĩ, sao lại ngủ lâu thế chứ.”

Tiêu Phàm nhìn Phiền Triết mặc tạp dề, Phiền Triết râu mọc lởm chởm lôi thôi . . . . . . . . sợ ngây người.

“Sao không nói lời nào? Bọn họ nói không có tác dụng phụ mà? Chẳng lẽ não hỏng?”

“Sao tôi lại ở đây? Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Em cuối cùng cũng mở miệng, nếu không chắc anh phải gọi 120 mất. Anh đưa hắn thứ hắn muốn, đưa em đổi về. Nhưng đấy là chuyện của ngày hôm qua rồi, em tính xem em ngủ bao lâu rồi.”

“Vì sao, phải cứu tôi. Vì tôi,. . . . . . . tuy tôi không biết người kia yêu cầu anh cái gì, nhưng phải bắt cóc mới lấy được, nhất định không đơn giản. Vì sao, tôi đáng giá sao?” Nói xong, Tiêu Phàm có chút tự ti cúi đầu.

Phiền Triết đi qua, nhẹ nâng mặt Tiêu Phàm.

“Tiêu Phàm, nhìn anh. Trong lòng anh, trên thế giới này em là quan trọng nhất, quan trọng hơn cả người nhà. Nói anh máu lạnh cũng đúng, nhưng em vẫn là người quan trọng nhất. Anh, anh không biết em từ khi nào đã tiến vào tâm anh, nhưng đã tiến vào rồi, liền bám chắc không rời. Được chứ. . . . anh nhất định sẽ với em rất tốt . . . . ngô”

Tiêu Phàm cũng không để cho Phiền Triết nói tiếp. Vì không muốn cho hắn thấy mình đã đỏ hốc mắt rồi, nên chỉ có hôn mới có thể làm cho người này ngừng nói mấy lời làm người ta muốn khóc đi.

Phiền Triết đầu tiên là kinh ngạc, mắt trợn trừng. Tay cũng cứng đơ còn không dám lộn xộn. Đến tận lúc Tiêu Phàm dùng đầu lưỡi gợi mở khớp hàm của mình, Phiền Triết mới không lãng phí thời gian nữa, biến bị động thành chủ động.

Tiêu Phàm chưa bao giờ biết hôn môi cũng là mệt như thế, chỉ cảm thấy tất cả nhiệt lượng đều thông thẳng tới hạ thân.

Đẩy Phiền Triết ram Tiêu Phàm há mồm thở.

Phiền Triết lại dùng ánh mắt tràn ngập dục vọng nhìn Tiêu Phàm, nhìn đến mức Tiêu Phàm cảm giác ánh mắt cũng có thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Tiêu Phàm mặt đỏ bừng, nhanh tay kéo chăn trùm kín lại.

“Tôi. . . tôi đói bụng. Tôi phải ăn cơm.”

“Ha ha ha, sao thế? Thỏ con thẹn thùng rồi à. Yên tâm đi, bây giờ không ăn em. Anh đi nấu cháo cho em.”

Tiêu Phàm hiện tại cảm thấy cả tóc mình giờ cũng ngập hơi nước rồi. Sao trước kia lại không phát hiện Phiền Triết “cáo già” thế chứ.

Nhưng mà, bây giờ, mình thật sự rất ấm áp.

Là loại ấm áp từ nội tâm tỏa ra.

Thượng đế ơi, lần này, hạnh phúc nhất định sẽ không lại rời đi nữa đâu nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.