Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 589: Chương 589: Ai Nói Song Sinh Thì Nhất Định Phải Làm Chuyện Giống Nhau?




Editor: May

”Cô không bị gì chứ?”

Tô San vẫn luôn đứng ở bên cạnh giữ im lặng không lên tiếng, cuối cùng không nhịn được xen vào một câu.

Rõ ràng là hai đứa con trai, lão vu bà này lại cứ muốn ở chỗ này nói là con gái?

Có phải là trong đầu thiếu một sợi dây không ....

Nghe được giọng nói của Tô San, Diệp Cẩn quay đầu nhìn, bởi vì bình thường thích xem tạp chí giải trí và phim kinh điển, liếc nhìn liền nhận ra được Tô San.

”Cô,.... Không phải ngôi sao lớn cái gì San đó ư?”

Tô San không có cảm tình với cô ta, cho nên thái độ đương nhiên không tốt đến đâu, “Người khác có phải là ngôi sao hay không thì có quan hệ gì với cô, trước quản tốt chính mình đi được không?”

Tô San là phụ nữ thông minh, từ đối thoại của Thẩm Chanh và Diệp Cẩn, gần như đã đoán được quan hệ giữa bọn họ.

Cô ta nói mình là nửa bà nội của đứa nhỏ, như vậy thân phận của cô ta đã rất rõ ràng.

Cha của Thi Vực bởi vì một kẻ thứ ba mà ruồng bỏ người vợ Tào Khang, sớm đã không phải là bí mật gì, cả thành Đô, có ai không biết?

Một kẻ thứ ba, có tư cách gì mà trắng trợn không kiêng nể như vậy?

Thấy thái độ Tô San ác liệt như vậy, Diệp Cẩn cũng không muốn nhiều lời với cô, hơi thâm ý cười cười, liền chuyển tầm mắt qua trên xe em bé.

Cô ta vừa đi vòng qua từ bên cạnh Thẩm Chanh, còn vừa nói: “Còn chưa từng nhìn thấy hai đứa nhỏ đáng yêu này, tôi đến nhìn xem, lớn lên giống ai nha.”

Thẩm Chanh không có lên tiếng, cũng không có ngăn cản cô ta.

Diệp Cẩn ngồi xổm xuống ở trước xe em bé, đưa tay sờ đụng khuôn mặt nhỏ thịt đô đô của một đứa nhỏ trong đó một chút, tán dương: “Nhìn bộ dáng này, sinh ra thật là tuấn tú, lớn lên nhất định giống như mẹ, cực kỳ xinh đẹp!”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại có chút không thoải mái.

Hai đứa nhỏ này, lại có thể có dáng dấp đẹp mắt như vậy!

Thẩm Chanh dửng dưng liếc nhìn cô ta, khóe môi lại vẽ ra một độ cong cười như không cười.

Tô San nhìn cô một cái, như là đọc được gì từ nụ cười của cô.

”Bảo bối nên tiểu rồi.” Tô San nói xong, đi qua không khách khí chen lấn Diệp Cẩn đến bên cạnh, cúi người cẩn thận ôm Tiểu Ngạo Tước từ trong xe em bé ra, “Đến, dì Tô San dẫn con đi tiểu, ngoan, không khóc nha.”

Tô San ngồi xổm xuống ở trước mặt Diệp Cẩn, đầu tiên là để Tiểu Ngạo Tước nằm ngang ở trên đùi của cô, sau đó mở tã ra.

Oanh....

Khi nhìn thấy chỗ nào đó của túi sữa nhỏ, trong đầu Diệp Cẩn oanh một tiếng, như là có đồ vật gì đó thoáng nổ tung.

Lỗ tai phát ra tiếng ông ông, giống như không nghe được âm thanh chung quanh.

Con trai?

Lại là con trai?

Không phải nói là con gái ư? Làm sao có thể, sao có thể ....

”Ê a....”

Tiểu Ngạo Tước dường như rất thích Tô San ôm, an phận nằm ở trong lòng cô, rất nhanh tiểu ra.

”À, tiểu bảo bối thật ngoan!”

Tô San ôn nhu cạo ở trên mũi nhỏ của bé một chút, sau đó mặc tã lại cho bé, đặt bé đến trong xe em bé.

Ánh mắt Diệp Cẩn vẫn luôn bám lấy Tiểu Ngạo Tước, đến khi bé nằm vào trong xe em bé, cô ta mới dời ánh mắt đến trên người Tiểu Thiên Tước.

Cô ta cười giả dối: “Nghe nói song sinh mặc quần áo phải giống nhau, ăn gì đó cũng như vậy, lúc tiểu hẳn là cũng muốn cùng nhau đi?”

Cô ta nói uyển chuyển, nhưng ai cũng có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói.

Thẩm Chanh biết cô ta chưa từ bỏ ý định, muốn nhìn một chút đứa nhỏ khác là nam hay nữ.

Đương nhiên, Tô San cũng biết.

Thẩm Chanh hờ hững liếc nhìn Diệp Cẩn, lạnh nhạt mở miệng: “Ai nói song sinh thì nhất định phải làm chuyện giống nhau?”

Tô San phụ họa nói: “Đúng vậy, tiểu bảo bối của chúng tôi trước khi ra ngoài mới tiểu rồi, hiện tại không tiểu nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.