“Này ~ soái ca!”
Đúng lúc đó, từ bên cạnh truyền đến một giọng nữ bén nhọn.
Giọng nói vọng đến, Thi Mị nghiêng mắt liếc nhìn, sau khi nhìn thấy
người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng ở trên ban công ngoài trời đối diện, mắt
sắc của anh càng tối tăm dữ dội hơn, tầm mắt chỉ dừng lại ở trên người
phụ nữ đó một giây liền từ chối cho ý kiến dời đi.
”Aizz, soái ca, đừng không để ý tới người ta nha, lần trước chúng ta
cũng từng gặp, cũng ở trên ban công, có phải anh quên rồi không?”
Người phụ nữ kia thấy anh làm như không thấy, vội nở nụ cười quyến
rũ, “Anh là con trai của chủ hộ đi, lần trước người đàn ông đi cùng anh, là anh em của anh đúng không. Lại nói, dáng dấp thật giống nhau, đều
rất đẹp trai. À đúng rồi, người phụ nữ lần trước là ai vậy? Sao hôm nay
không đến, còn đổi thành người khác?”
Đối với lời nói của cô ta, Thi Mị coi như không nghe thấy, đưa lưng
về phía người phụ nữ đó, không có ý định muốn nhìn cô ta thêm lần nào.
”Quen à?”
Thi Khả Nhi liếc qua trên ban công đối diện, sau đó nhún vai, làm ra
đánh giá với người phụ nữ kia: “Dáng người không tệ, tướng mạo tạm được, khí chất cơ bản là số không.”
Miệng độc của cô, Thi Mị đã sớm thành thói quen, huống hồ đánh giá
một phen của cô với người phụ nữ kia, anh cũng không phải là không ủng
hộ.
Anh cúi đầu xuống, phun đồ ngọt trong miệng vào trong thùng rác, uống một hớp lớn bia để súc miệng, sau khi súc miệng liên tục mấy lần, mới
lạnh lùng lên tiếng: “Không quen.”
Đại khái là đoán được anh sẽ trả lời như vậy, Thi Khả Nhi cười cười:“Nghĩ đến cũng đúng, dùng ánh mắt của anh, ngoại trừ chị dâu em, người
phụ nữ nào có thể vào được mắt của anh?”
Kể từ khi cô hiểu chuyện đến nay, cũng chưa thấy bên cạnh anh từng có người phụ nữ nào, không phải anh không có phụ nữ theo, mà là tính cách
của anh quá nhạt nhẽo, trước mặt người khác vĩnh viễn đều bày ra một
khuôn mặt bài tú-lơ-khơ lạnh băng băng, khiến người ta không dám đến gần anh.
Còn nhớ mấy năm trước, có một người phụ nữ từng đi vào sinh mạng của
anh, bất quá khi đó hình như hai người còn chưa có bắt đầu liền kết thúc rồi.
Nghe nói là người phụ nữ kia buông tha, sau đó đi nước khác, cũng không trở về nữa.
Người phụ nữ kia, có lẽ là một người phụ nữ duy nhất từng có dính líu với anh, từ đó về sau, anh đều là một thân một mình.
Tính ra, anh sắp ba mươi tuổi, đã đến tuổi đứng thẳng, nhưng vẫn chưa có ý định thành gia.
”Em quản tốt chính mình là được rồi, ít quản chuyện của anh.”
Thi Mị lạnh lùng quét nhìn Thi Khả Nhi, bàn tay to chậm rãi căng
thẳng, sau khi vò lon bia thành một cục, ném vào trong thùng rác.
Ngay sau đó sải bước ra, đi vào trong phòng khách, lúc vừa mới đi đến trước cửa kéo đẩy, lại dừng chân quay đầu lại nhìn cô một cái, “Đi
vào.”
”Em hóng gió thêm lát nữa.” Thi Khả Nhi không có ý định đi vào.
Chỉ là tiếng nói của cô vừa mới rơi xuống, Thi Mị liền đưa tay tới nắm lấy cánh tay của cô, muốn túm cô đi vào.
Bởi vì lực đạo quá lớn, Thi Khả Nhi bị đau, lập tức đẩy tay của anh
ra: “Tuy rằng em tương đối phóng khoáng, nhưng nói cho cùng cũng là một
cô gái. Anh động tay động chân với em cũng được, nhưng có thể ôn nhu một chút hay không. Anh không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc à?”
Thi Mị nghe tiếng, khơi gợi mày kiếm, lạnh lùng phun ra một câu: “Không biết.”
Nói xong, lại làm bộ muốn kéo cô vào bên trong.
Nhìn thấy một màn bên này, lại vì cách nhau không xa mà nghe được đối thoại của hai người, người phụ nữ đối diện lập tức nói chen vào: “Vậy
là sao soái ca, đàn ông không thể quá cứng nhắc, lúc nên ôn nhu thì phải ôn nhu, nếu không sẽ không kiếm được vợ. Anh lớn lên không tệ, nhưng
nếu không có tiền, phụ nữ nào sẽ thích anh chứ?”