Lúc mười hai giờ, tiệc trưa bắt đầu.
Nhóm người Thi Vực, Thẩm Chanh, Ôn Uyển, Phượng Cửu Mị, Thi Diệu
Quang, Thi Diệu Nam, Diệp Cẩn, Triệu Thấm Nhã cùng với Thi Khả Nhi ngồi ở trên bàn đầu.
Thi Diệu Nam ngồi ở chủ vị, bởi vì trong tất cả người nơi này thì ông lớn tuổi nhất, hơn nữa ông còn là trưởng bối, dựa theo quy củ, ông hẳn
nên ngồi ở chỗ đó.
Triệu Thấm Nhã ngồi ở bên cạnh ông, trên mặt là nụ cười, tư thái ưu nhã.
Thi Diệu Quang thì ngồi ở bên kia, toàn bộ mặt không có cảm xúc gì, giống như là ai thiếu ông ba trăm ngàn.
Diệp Cẩn cũng ngồi ở bên cạnh ông, cố ý ngồi thẳng eo ếch, cổ áo của cô ta có chút thấp, cho nên vừa vặn lộ ra rãnh vú.
Có thể là bình thường tùy tiện đã quen, dù cho có chút bại lộ cô ta
cũng không để ý chút nào, trên mặt ngược lại mang theo nụ cười mị hoặc.
Thi Vực ngồi ở đối diện Thi Diệu Nam, chia ra ngồi xuống ở bên cạnh anh là Ôn Uyển và Thẩm Chanh.
Hai đại mỹ nhân một trái một phải, đúng lúc có chút hơn kém hai mươi tuổi, nhưng cũng không có hình thành trái ngược quá lớn.
Mọi người đều biết lúc Ôn Uyển còn trẻ là một đại mỹ nữ, mặc kệ là
dáng người, bộ dạng hay là khí chất, mọi phương diện đều rất xuất chúng.
Trước khi chưa kết hôn với Thi Diệu Quang, người theo đuổi bà rất
nhiều, mặc kệ là giới kinh doanh tinh anh hay là nhân vật nổi tiếng giới chính trị, đàn ông muốn lọt vào mắt xanh của bà nhiều vô số kể.
Đến cả khi lớn tuổi rồi, ly hôn, người theo đuổi bà cũng không ít.
Ít ai có thể như bà vậy, vẫn luôn đẹp từ lúc trẻ tuổi tới trung niên, nhưng vẫn là không màng sự đời như vậy.
Ôn Uyển, người cũng như tên, ôn nhu mà ưu nhã.
Mà Thẩm Chanh, vẫn là cao quý như vậy, lãnh diễm, lạnh nhạt, yên tĩnh đến mức giống như khiến người ta không cảm giác được sự hiện hữu của
cô.
Nhưng trong những lúc như thế này, mọi người đang ngồi đều không có cách nào bỏ qua cô.
Thi Diệu Quang nhìn sang người cô, ngay sau đó dời tầm mắt, vẻ mặt vẫn không có thay đổi gì.
Diệp Cẩn cũng nhìn cô một cái, lúc thu hồi tầm mắt, trong mắt hiện lên chút khinh miệt rất khó phát hiện ra.
Thi Vực quay đầu, nhìn người bên cạnh, khóe môi bất giác giương lên.
Ngón tay suông dài gõ có tiết tấu lên bàn ăn, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Phượng Cửu Mị ngồi ở bên cạnh Ôn Uyển, lười nhác dựa vào ở trên ghế
dựa, khẽ nghiêng mắt, liếc xéo Thẩm Chanh đang nhìn xa xa bần thần, khóe môi cũng vạch ra chút độ cong mang ý cười.
”Thím, mấy năm không gặp, sao thím càng ngày càng xinh đẹp vậy. Xem
dáng người và làn da của thím, bảo dưỡng tốt biết bao, khiến cháu gái
như cháu cũng ngượng ngùng.”
Thi Khả Nhi mới vừa ngồi xuống, liền dẫn đầu phá vỡ yên lặng này.
Một tiếng này thím này của cô gọi đặc biệt ngọt, rõ ràng là đang nói
chuyện với Ôn Uyển, lại cố ý nhìn lướt qua trên người Diệp Cẩn.
Ý của cô rất rõ ràng, là đang chèn ép Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn không phải không biết cô làm như vậy là có ý gì, nhưng ngại
nhiều người ở đây như vậy, cô ta cũng không tiện phát tác, vì vậy đành
phải giả bộ như không nghe thấy.
Ôn Uyển nhìn Thi Khả Nhi, ân cần tươi cười: “Khả Nhi của chúng ta đã
lớn thành thiếu nữ, nhìn bộ dáng kia, là càng ngày càng đẹp, thật xinh
đẹp.”
Dáng dấp Thi Khả Nhi quả thật rất đẹp, dù cho trang điểm có chút đậm, cũng không có giảm bớt cô phần nào, ngược lại khiến người ta cảm thấy
cô càng thêm điên cuồng buông thả, cá tính.
Nghe được Ôn Uyển tán dương, thời điểm Khả Nhi cũng không khách sáo, trả lời một câu: “Ánh mắt thím tôi đúng là cao.”
”Cháu - cô bé này ....” Triệu Thấm Nhã liếc nhìn con gái của mình,
sau đó mặt mày mang ý cười nhìn về phía Ôn Uyển, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn nói: “Em Uyển à, lần này chúng ta về thành Đô liền không đi, chúng
ta bận rộn trên phương diện làm ăn, bình thường không thể phân thân,
hiếm có thời gian ở cùng Khả Nhi. Về sau, phải phiền em thay chúng ta
quản giáo con nhóc hoang dã này một chút rồi.”