Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 920: Chương 920: Anh mau nếm thử.




Chương 920: Anh mau nếm thử.

Editor: May

Thi Ngạo Tước bước nhanh đến phía trước giúp đỡ cô một phen, vẻ mặt lạnh nhạt: “Đói rồi.”

Sau khi nói xong lại thả cô, ôm cánh tay nhìn xuống cô từ trên cao, “Còn bao lâu nữa?”

“Rất nhanh sẽ xong rồi...” Tô Cửu Y bĩu bĩu môi quay mặt không nhìn anh, “Anh đi vào trong phòng ăn chờ một lát đi.”

Đặt cá làm xong vào trong dĩa bưng đến phòng ăn, Tô Cửu Y lại chạy tới chạy lui mấy lần, cầm một chút đồ ăn cần dùng.

Cũng may cô làm món ăn không có bị Thi Ngạo Tước bác bỏ, anh ngồi ở trên chủ vị, nhìn thức ăn trên bàn, mở miệng nói: “Màu sắc không tệ, chỉ là không biết mùi vị thế nào.”

Tô Cửu Y ở ngay bên cạnh nâng cằm lên nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc mong đợi: “Anh mau nếm thử.”

Thi Ngạo Tước cầm đũa lên, động tác ưu nhã gắp một khối lên, bỏ vào trong miệng.

Chất thịt tươi mới mềm mại, vào miệng trơn mà không ngán, quả thật làm ra vài phần hương vị của đầu bếp.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh không có thay đổi gì, Tô Cửu Y có chút nóng nảy, liền vội hỏi anh: “Thế nào như thế nào?”

Thi Ngạo Tước mím môi, nói: “Cũng không tồi.”

Xưa nay anh đều là rất cao ngạo khó chiều, được anh nói cũng không tồi, đây ở trong mắt người khác nhìn ra tương xứng với chữ “Đặc biệt tốt“.

Tô Cửu Y nghĩ như vậy, nụ cười bất giác dâng lên trên khóe môi.

“Tôi có thể ăn không?” Cô nhìn Thi Ngạo Tước, cẩn thận hỏi.

Thi Ngạo Tước gật đầu, “Ừ.”

Nhận được chấp thuận của anh, Tô Cửu Y vội cầm lấy đũa trên bàn, gắp một khối thịt cá thả vào trong miệng mình, kết quả bất cẩn bị phỏng đầu lưỡi.

“Tại sao lại nóng như vậy!” Cô le đầu lưỡi không ngừng lấy tay quạt, khó chịu mặt đều nghẹn đỏ, bộ dạng như vậy nhìn có vẻ đặc biệt đáng yêu.

Thi Ngạo Tước nhẹ nhàng liếc cô một cái, không để ý tới cô, sau đó lại bắt đầu yên lặng ăn cá.

Nửa tiếng sau, bữa tối xem như kết thúc.

Tô Cửu Y ngửa ở trên ghế dựa, cảm thán nói: “Đã lâu không ăn no bụng như vậy rồi.”

Thi Ngạo Tước kéo cái cằm khẽ cười nói: “Sao?”

“Ở nhà của anh làm việc, lúc nào cũng ăn không đủ no, “ Tô Cửu Y phàn nàn, “Hoạt động quá nhiều, năng lượng tiêu hao quá nhanh.”

“Có thể ăn.” Anh lạnh nhạt đánh giá, sau đó đứng dậy, liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn, “Cầm lấy đi phòng bếp đi.”

Tô Cửu Y cho là anh sẽ trực tiếp về phòng sách, không ngờ anh sẽ bưng đồ ăn cô đã dùng qua đến phòng bếp ....

Lần đầu tiên thấy chàng trai giàu có cao quý lãnh diễm sẽ tự tay làm chuyện như vậy ....

Chụp ảnh gửi bạn trên mạng nhất định sẽ rất hot đi, đặc biệt những phụ nữ buôn dưa lê toan tính ông chủ ở Ciaos kia, các cô nhất định sẽ điên khùng.

“Tôi trở về phòng đây.” Thi Ngạo Tước thản nhiên mở miệng: “Lát nữa đưa trái cây đến.”

“À được.” Tô Cửu Y kinh ngạc trả lời.

Sau khi Tô Cửu Y ở lại phòng ăn thu thập xong, liền đi tới đại sảnh, ăn quá no bụng, cô cũng không có lựa chọn ngồi thang máy mau lẹ, mà là quyết định đi cầu thang.

Cầu thang nhà họ Thi là kiểu xoay tròn, rất có kiến trúc kiểu Châu Âu, trên vách tường bên cạnh cầu thang mỗi một tầng đều treo các bức tranh khác nhau, nhìn có vẻ đều là vật cất giữ tính nghệ thuật cực cao.

Không ngờ Thi Ngạo Tước còn có ham mê sưu tầm bích họa.

Cô thưởng thức từng bức đi qua, trên một vài bức còn có đại sư kí tên, nghĩ nếu như sau này nghèo khổ lạc phách, tùy tiện trộm một bức trong này, cầm đến chợ đêm bán, nửa đời sau cũng không lo ăn mặc.

Đang lúc cô thất thần, điện thoại trong túi áo “Ong ong” chấn động lên, cô lấy điện thoại di động ra, thấy hiển thị cuộc gọi đến là Thích Cảnh Nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.