Editor: May
Thậm chí cô ta cũng không quay đầu lại chút nào, liền nện bước chân ưu nhã, chậm rãi đi ra tiệc rượu.
Đến khi bóng lưng của cô ta biến mất trong tầm mắt, Thi Khả Nhi mới ngồi
xuống bên cạnh Thi Mị, cúi người dựa đến trên bàn, bưng ly rượu kia lên
quan sát kỹ lưỡng chất lỏng màu đỏ bên trong.
Qua một hồi lâu, cô mới quay đầu thông qua ly thủy tinh nhìn về phía Thi Mị: “Khó hiểu đưa
một ly rượu đỏ đến cho anh, có phải là hạ xuân dược gì bên trong, muốn
làm anh lên giường không.”
Thẩm Chanh: “....”
Cô thua rồi.
Dù sao với chỉ số thông minh và tư duy của cô, tuyệt đối không sao liên tưởng đến xuân dược và lên giường.
Thi Mị hơi nghiêng mặt, hơi lười nhác nhìn Thi Khả Nhi trước mặt, bộ dạng
cười như không cười này tựa như mang theo kịch độc, trong khoảnh khắc,
có thể lan tràn đến trong ngũ tạng lục phủ của người ta.
Thi Khả
Nhi để ly rượu xuống, khuỷu tay của cô dựa vào trên bàn, lòng bàn tay
chống càm, giống như con hồ ly hơi híp mắt lại một chút: “Bình thường,
lúc một người phụ nữ chủ động tốt như thế với một người đàn ông, đại
biểu cho cô ta có cảm tình với anh. Mà nếu đàn ông không có đưa ra đáp
lại, nhưng cô ta lại không có tiếp tục chủ đề, vậy thì đại biểu cho cô
ta có mục đích lấy lòng.”
Thẩm Chanh bưng nước trái cây, ngậm ống hút trong ly hút một hơi, cũng hơi híp mắt theo, “Sau đó thì sao?”
”Sau đó cô ta rời đi giống như cách của một con mồi, cách con mồi này còn có thể dùng một câu đơn giản nhất để hình dung: Thả dây dài câu cá lớn.”
Nghe cô ta nói xong, Thẩm Chanh không nhịn được cong khóe môi lên, “Không hổ là một luật sư chuyên nghiệp, chỉ dựa trên một chuyện nhỏ như vậy có
thể phân tích ra những chuyện thâm trầm như thế.”
”Đương nhiên.”
Thi Khả Nhi cũng không khách sáo, vẻ mặt tự tin nói: “Ra sức học hành
tâm lý học suốt cả một năm, nếu ngay cả điểm ấy cũng không phân tích ra, em còn mặt mũi nào làm người nhà họ Thi.”
Thi Mị không khỏi
nhướn môi, nụ cười lúc sáng lúc tối mang theo vài phần cảm xúc lưu manh: “Lợi hại như vậy, vậy bây giờ em đến phân tích anh một chút.”
”Anh thật sự muốn em phân tích?” Thi Khả Nhi không tin tưởng hỏi anh.
”Cho em phân tích thì em liền phân tích đi.”
”Vậy được.” Thi Khả Nhi ho nhẹ một tiếng: “Chưa tới ba phút đống hồ, anh
nhìn em ba lần, nhìn chị dâu em bảy lần. Lúc anh nhìn em thì thần sắc
bình tĩnh không hề phập phồng, lúc nhìn chị dâu em thì trong mắt tràn
đầy nhu tình. Vì vậy em làm ra một cái kết luận, đó chính là, anh rất
hứng thú với chị dâu của em.”
Phốc....
Ngậm nước trái cây trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, Thẩm Chanh không nhịn được phun ra.
Mà chỗ cô ngồi vừa vặn đối diện với Thi Mị, cho nên nước trái cây phun ra từ trong miệng cô vừa vặn văng đến trên tay Thi Vực.
Trên tay dính vào một chút chất lỏng không rõ, Thi Mị cũng không thèm để ý.
Cánh tay dài duỗi ra, rút từ trong hộp khăn giấy bên cạnh ra một tờ giấy khăn, sau đó chậm rãi lau tay.
Nhìn thấy cử động của anh, Thi Khả Nhi tiếp tục phân tích: “Người bình
thường lúc bị người ta phun ra một thân nước, sẽ biểu hiện ra vẻ mặt
không kiên nhẫn hoặc là ghét bỏ, nhưng anh không có. Nói cách khác, anh
không đơn thuần là rất có hứng thú với chị dâu của em, mà còn là rất yêu thích.”
Thẩm Chanh nghe tiếng, nhíu mày liếc cô ta một cái, “Đủ rồi đó.”
Thi Mị lại cười thấp ra tiếng vào lúc này: “Ừ, em phân tích đúng rồi.”
”Đúng cái gì mà đúng, chẳng hề đúng chút nào.” Thẩm Chanh liếc nhìn anh ta,
lạnh lùng nói: “Đâu có người nào thích em dâu mình mà vẫn lộ liễu như
vậy?”
Thi Mị cười đến càng sâu: “Tôi tới mở tiền lệ này, không phải vừa vặn ư.”