Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 943: Chương 943: Anh ta hẳn là không nhận ra tớ.




Chương 944: Anh ta hẳn là không nhận ra tớ.

Editor: May

Vừa rồi lúc Thi Ngạo Tước trở lại, cô khẩn trương đến cả chân tay đều không biết nên để ở đâu, sợ anh sẽ thấy cô.

“Xem cậu sợ thành bộ dáng gì kìa.” Thích Cảnh Nhân quan sát phản ứng của cô từ trong gương, “Nhà họ Thi đề phòng sâm nghiêm, bình thường cậu đều không ra được ư.”

“Đúng vậy.” Tô Cửu Y nói: “Hai lần trước đều là theo chân Thi Ngạo Tước ra ngoài.”

“Anh ta cũng là lo lắng cho an toàn của cậu, dù sao cũng là xảy ra loại chuyện đó.” Thích Cảnh Nhân nói.

Tô Cửu Y hoảng hồn: “Cậu biết rồi?”

Phản ứng của cô nhìn Thích Cảnh Nhân có chút như lọt vào trong sương mù: “Không phải tớ cũng biết chuyện cậu suýt chút nữa bị bắn ư?”

Thì ra cô nói rất chính là chuyện này....

Tô Cửu Y thở dài một hơi, cô còn tưởng rằng chuyện tình tối hôm đó, dù sao loại chuyện đó dù là bạn bè thân thiết hơn nữa, nói ra cũng là rất thẹn thùng.

“Không đúng.” Tô Cửu Y nghĩ đến cái gì, “Đợi lát nữa sao tớ trở về được? Nếu như bị Thi Ngạo Tước biết tớ lén chạy ra ngoài, trở về sẽ bị anh ta dùng việc nặng dơ bẩn nghiền ép....”

“Cùng lắm thì không quay về nữa, tớ thuê một gian phòng ở Ciaos cho cậu, sáng mai tớ lại đưa cậu trở lại, thừa dịp sau khi Thi Ngạo Tước rời khỏi nhà, như thế nào?” Thích Cảnh Nhân tính toán.

“Nhìn kỹ hẳn nói đi, không được cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

Ciaos vẫn là một mảnh ăn chơi trác táng, không đến đây mấy ngày, Tô Cửu Y cảm thấy vẫn là rất nhớ thương chỗ này.

“Mấy bảo an lần trước như thế nào rồi?” Cô đột nhiên nhớ tới bảo an bên ngoài phòng quan sát bị cô liên lụy.

“Nhờ hồng phúc của cậu, hiện tại bọn họ đều không dám uống rượu đánh bài trong thời gian làm việc nữa, quản lý làm ra một chế độ quy định cho bọn họ, còn bổ túc cho bọn họ một chút phương thức xử lý sau khi gặp phải tình huống đột phát, bọn họ đều được dạy rất tốt.”

“À, như vậy sao.”

Chợt nghĩ đến tình huống ngày đó, Tô Cửu Y vẫn có chút kinh hồn táng đảm sởn tóc gáy.

Nhìn Thích Cảnh Nhân bên cạnh, cô đột nhiên liền nhớ lại bộ dạng không sợ gặp rắc rối ngày đó của cô ấy, cũng khó trách, dù cô ấy dỡ cả Ciaos xuống, cũng không có người làm gì cô ấy đi.

“Gần đây không biết Tiêu Thần leo lên ông chủ lớn nào, nghe nói bàn thành dự án hợp tác với quốc gia, cho nên cả người hiện tại cũng lâng lâng bay lên trời.” Thích Cảnh Nhân ở trên hành lang nói với cô tình huống mình nghe được, “Cho nên gần đây anh ta nhiều lần xuất hiện ở Ciaos, nghe nói mỗi ngày đều nói chuyện làm ăn với những thương nhân khác nhau.”

“Ừ.” Tô Cửu Y nói: “Đợi lát nữa tớ thay quần áo nhân viên phục vụ đi đưa rượu cho anh ta, anh ta hẳn là không nhận ra tớ.”

“Tớ cũng là ý tứ này, đúng rồi, cậu nhớ mở di động, thiết lập dãy số của tớ, lỡ như chúng ta tách ra hoặc là quầy bar bận quá, có chuyện khẩn cấp cậu liền gọi điện thoại tới đây. Yên tâm, tớ sẽ luôn bật định vị, dù cậu không kịp gọi điện thoại, chỉ cần cậu dừng lại ở một vị trí quá lâu, tớ liền tìm cậu trở về.” Thích Cảnh Nhân dặn dò đơn giản.

Đi đến phòng thay đồ, Thích Cảnh Nhân cầm quần áo của mình ra, nhân tiện cho Tô Cửu Y một bộ, cô ấy thở dài nói: “Tuy rằng không biết ba cậu có thể thật sự buộc hai người các người đính hôn hay không, nhưng tớ cũng hy vọng người đàn ông này cũng không có ác liệt như chúng ta suy nghĩ vậy, dù sao đây là hộp đêm, chuyện uống rượu say sẽ đùa giỡn nhân viên phục vụ quá mức bình thường, nói không chừng chuyện ngày đó là hiểu lầm.”

Tô Cửu Y dựa trên tủ bát: “Trước đó không có nói cho cậu biết, là bởi vì tớ ở trong căn nhà kia là người ngoài. Tô Man Ngưng là em gái cùng cha khác mẹ với tớ, mẹ kế của tớ đối với tớ rất không tốt, ba cũng chưa bao giờ trông nom tớ, cho nên thân phận đại tiểu thư nhà họ Tô kia đối với tớ mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.