Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 793: Chương 793: Bà là lương câu, ông cụ là Bá Nhạc




Ông vừa dứt lời, Diệp Cẩn liển mở cửa phòng đi vào.

Trên mặt của cô ta vốn mang theo nụ cười, nhưng khi nhìn thấy Ôn Uyển cũng ở trong phòng, nụ cười lập tức cứng ở trên mặt.

Cũng may cô phản ứng kiệp thời, trước khi ông cụ để ý đến sự thay đổi trên mặt cô ta, liền giấu đi vẻ khác thường đó.

Diệp Cẩn giống như người không có việc gì, đầu tiên là chào Ôn Uyển một tiếng “chị”, vừa đi đến trước mặt ông cụ, hô mooth tiếng : “cha.”

Ông cụ ngay cả đầu cũng không ngẩn lên một chút, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, trải rộng ra một tấm giấy Tuyên Thành ở trên bàn sách, sau đó cầm bút lông lên thấm mực nước ở trong nghiên mực, viết trên giấy, viết xuống chữ to rồng bay phượng múa.

Ông cụ dùng sự lạnh lùng đáp lại khiến Diệp Cẩn hơi ngượng, vì giảm bớt ngượng ngùng, cô ta vội vàng đưa một cái hộp nhỏ vuông lên, cười nói : “ cha, một chút tấm lòng nhỏ xin ngài vui lòng nhận cho.”

Một tay ông cụ đè giấy Tuyên Thành, một tay cầm bút lông, không có tay rảnh đi nhận, cũng không có ý định đi nhận, chỉ là dùng lại dửng dưng nói một câu: “ để xuống là được rồi.”

Tay Diệp Cẩn cứng đờ dừng lại giữa không trung một chút, thấy ông cụ dứt khoát như thế, cô ta cũng không tiện nói thêm cái gì, đành phải thả cái hộp trên bàn sách: “ biết ngày vẫn luôn thích đồ cổ, cho nên côn cố ý nhờ bạn mang theo một Ngọc Ban Chỉ lâu năm từu nước ngoài trở về, nghe nói là vị đế vương thời cổ từng mang qua. Bảo giữ đặc biệt nguyên vẹn, màu sắc rất trong suốt, hơn nữa còn không có tỳ vết nào.”

Lần này, Diệp Cẩn quả thật là lỗ vốn, vì để ông cụ vui vẻ, cô ta cố ý để Cố Liên Thành liên hệ với một học giả đồ cổ ở nước ngoài, dùng mấy vòng quan hệ mới tìm được Ngọc Ban Chỉ này, phí hơn bốnmươi vạn.

Đối với Diệp Cẩn mà nói, hơn bốn mươi vạn cũng không phải số tiền nhỏ, tiền tiêu vặt hàng tháng của cô ta chỉ có mấy vạn đồng, tuy rằng đây cũng là một chút vốn buôn bán nhỏ, nhưng thu vào cũng không nhiều, cho nên mua lễ vật này, đã vét sạch tiền gửi ngân hàng của cô ta.

Tuy rằng rất không nỡ, nhưng nghĩ đến tương lai có thể được chi một số lớn di sản, cô ta liền cảm thấy giá trị.

“Cha, các người từ từ chò chuyện, con đi xuống uống trước.”

Ôn Uyển rất biết rõ đạo lý, cảm thấy mình bây giờ là dư thừa, nên định rời đi.

Nghe được giọng nói của bà, cuối cùng ông cụ cũng ngẩn đầu lên: “Đi đi.”

Ôn Uyển gật gật đầu, xoay người rời đi, lúc đi tới cửa, sau lưng lại truyền tới giọng nói hùng hậu của ông cụ :“ Vừa rồi lời nói của ta, con nhất định phải nhớ kỷ.”

Ôn Uyển quay đầu lại, cười nói :“ Ông yên tâm.”

Ông cụ ý vị thâm thường khẽ gật đầu, ý bảo bà có thể xuống dưới rồi.

Sau khi Ôn Uyển rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Sau khi ra ngoài, bà thở một hơi thật dài, khóe môi lộ một nụ cười bất đắc dĩ.

Bà nghĩ tới chuyện trước kia, nhớ lại tất cả đã qua.

Bà sinh ra ở một gia đình nghèo khó, từ nhỏ cha mẹ đều mất, trong nhà dựa vào một mình bà chống đỡ, vào năm bà mười sáu tuổi, bà nội duy nhất cũng bỏ bà mà đi, từ đó về sau bà trở thành một người lẻ loi hiu quạnh.

Sau đó, bà cố gắng học tập, cố gắng làm việc, dựa vào năng lực của mình lập nên một công ty, lúc ấy công ty vừa thành lập, bà lỗ vốn rất nhiều, thiếu ngân hàng một số tiền lớn.

Sau đó một lần cơ duyên xảo hợp, lần đầu tiên làm ăn hợp tác trên phương diện làm ăn với ông cụ, có thể là cảm thấy bà có năng lực, ông cụ đầu tư vào một số tiền lớn vào công tỷ của bà, cũng dựa vào món tiền này bà mới có thời gian xoay sở, càng khai trương công ty lớn hơn,

Bà là lương câu, ông cụ là Bá Nhạc.

Nếu như không phải ông, có lẽ bà sẽ không gả vào nhà họ Thi, không có hai đứa con trai ưu tú như vậy, cũng không chống đỡ được tới hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.