“Buồn cười nha.” Thi Khả Nhi lười biếng liếc nhìn anh, “Tháng này
thắng mười vụ kiện, đã vượt mức độ hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nói cách
khác, hơn mười ngày sau này, em có thể tận tình phóng túng.”
Về chuyện Diệp Cẩn bị Thẩm Chanh giội cho một thân đồ bẩn, cô nhất định sẽ không nói ra.
Thi Mị ý vị thâm trường ừ một tiếng, khơi gợi mày kiếm anh tuấn,“Phóng túng có thể, nhưng phải số lượng thích hợp, em còn thiếu nợ anh
một khoản tiền, nhớ kiếm tiền trả.”
”Tiền em sẽ trả, không cần anh nhắc nhở.”
Thi Khả Nhi mở một lon đồ uống ra, lúc đang muốn uống, Thi Mị duỗi
cánh tay dài tới, ngăn cản động tác của cô: “Tác dụng của đồ uống rất
ít, không tốt cho thân thể.”
Anh trực tiếp cướp đi chai đồ uống từ trong tay cô, ném vào trong thùng rác.
Thi Khả Nhi cũng không tức giận bởi vì cử động của anh, mà là nói:“Anh, em thật sự lo lắng tương lai cho anh. Anh xem anh, lạnh lùng bá
đạo lại không thú vị. Phụ nữ nào dám gả cho anh?”
”Quản chính em là được rồi.” Thi Mị lạnh lùng nói.
”Vậy anh có bản lĩnh thì đừng quản em, cả ngày giám sát em làm gì, anh biết cái gì gọi là không gian riêng tư không?”
”Không biết.”
“....”
Thi Khả Nhi không nhiều lời với anh, gọi nhân viên phục vụ tới, gọi một chai Laffey năm 1982.
Lúc rượu đưa lên, Thi Khả Nhi liếc nhìn Thi Mị, “Mời anh.”
*
Sau khi dỗ đứa nhỏ ngủ, Thẩm Chanh trở về phòng tắm rửa một cái, tùy ý mặc một cái áo choàng tắm lên người, muốn đi phòng sách.
Cô mở máy vi tính ra, mở hộp thư kiểm tra dự án tất cả các bộ phận giao lên được thư ký gửi vào nửa tiếng trước.
Công ty muốn mở rộng phát triển mùa trang sức mới, mời ngôi sao đại
diện, và làm triển lãm trang sức, những điều này ắt không thể thiếu.
Chỉ còn mỗi nửa tháng làm chuẩn bị, tất cả các bộ phận trong công ty
đều cực kỳ căng thẳng, mặc kệ là kế hoạch, phương án, hay là đề nghị,
cũng đã giao lên.
Thẩm Chanh đọc nhanh như gió, rất nhanh di chuyển con chuột, xem bản văn dài đến 23 trang.
Cửa phòng sách khép lại, lưu lại một khe hở nhỏ hẹp.
Thi Vực liền đứng ở ngoài cửa, thông qua khe cửa nhìn bộ dáng người
ngồi ở trước bàn nghiêm túc cẩn thận xem xét văn kiện, khóe môi không
khỏi vẽ ra nụ cười nhẹ.
Đứng ở bên ngoài khoảng một phút đồng hồ, anh tự tay đẩy cửa phòng
ra, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, không có phát ra một chút tiếng vang.
Thẩm Chanh đang xem nghiêm túc, không để ý đến người đàn ông đã đi vào từ bên ngoài, hơn nữa còn khép cửa phòng lại.
Đến khi một bóng đen bao phủ cả người cô, cô mới ý thứcđượci có người đi vào, hơn nữa đã đứng ở phía sau của cô.
Đang muốn xoay người, đôi tay mạnh mẽ liền ôm cổ cô từ phía sau, lực đạo không lớn, nhưng đủ làm cô không thể động đậy.
Một loại hương vị mùi thuốc lá, và một cổ mùi thơm ngát nhàn nhạt,
nhanh chóng chui vào trong mũi cô, là hương vị chỉ thuộc về anh, đặc
biệt dễ ngửi.
Trên thân người đàn ông này giống như là mang theo ma lực, chỉ cần
vừa chạm vào cô, liền sẽ khiến người và trái tim của cô cùng rơi vào tay giặc.
Bị anh ôm như vậy, cô không muốn nói chuyện, cũng không muốn động, thầm muốn ở trong ngực ấm áp này lâu thêm vài phút..
Thi Vực ôm cô chặt chẽ, tựa cằm ở trên vai của cô, nghiêng mặt, vùi mặt vào trong cổ cô, tham lam ngửi mùi trên người cô.
”Bà xã, em thật thơm.”
Mặt của anh dời lên trên mấy tấc, môi mỏng dán ở bên tai của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thẩm Chanh đưa tay đẩy mặt của anh ra, ngăn cách môi anh và lỗ tai
của cô, nhàn nhạt mở miệng: “Em thơm như vậy, còn không phải là công lao của anh.”
”Hửm?” Anh cười khẽ: “Ý của em, trên người của em sẽ thơm như vậy, là do được anh ngủ ra?”