Thi Vực nghe tiếng, mắt lạnh nhẹ híp lại: “Ừ, em nói anh thoải mái mấy lần?”
Thoải mái mấy lần?
Tên lưu manh này!
Thẩm Chanh thoáng ngồi thẳng lên, “Em nói thoải mái này không phải là thoải mái kia.”
”Vậy là cái gì?”
”Chính là ....”
Ma túy! Cô đây là tự đào hố cho mình nhảy, giải thích thế nào cũng làm cho người ta suy nghĩ kỳ quái.
”Dù sao em chính là không muốn uống thuốc.”
Thi Vực nhìn cô, ý cười trong mắt thâm thúy lúc sáng lúc tối.
Qua khoảng mấy giây, môi mỏng của Thi Vực nhẹ gợi lên, “Được, không uống.”
Anh xoay người bỏ thuốc vào trong miệng, ngậm một ngụm nước, để cái ly trong tay xuống.
Thẩm Chanh không để ý đến hành động này của anh.
Lúc Thi Vực quay đầu lại nhìn cô, trong mắt là ôn nhu nồng đậm không tan được.
Anh cúi đầu, cánh môi lạnh buốt, hôn lên lông mi của cô, chóp mũi, cuối cùng chụp lên môi nóng bỏng của cô.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng linh hoạt cạy hàm răng của cô, công thành đoạt đất một phen.
”Ưm ....”
Thẩm Chanh than nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy hương vị trong miệng
không đúng, lập tức trừng lớn hai mắt, nhìn ý cười càng ngày càng rõ
ràng của Thi Vực, mới biết được, mắc lừa rồi!
Quả nhiên không thể khinh địch!
Người đàn ông này quá tâm cơ!
”Đắng sao?”
Thi Vực rời khỏi môi của cô, nét mặt tuấn mỹ dị thường biểu lộ ra chút nụ cười tà khí.
Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị người gõ vang, sau đó đẩy ra.
”Anh Thi Vực, mỹ nhân ....”
Người đến là Diệp Tử.
Thi Vực ừ một tiếng xem như đáp lại cô bé, ngay sau đó đứng dậy nói một câu: “Các người trò chuyện.”
Dứt lời, liền sãi bước đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Diệp Tử đi qua, thả đồ trẻ con và thực phẩm dinh dưỡng mang đến vào
ngăn tủ bên giường, mới ngồi xuống ở bên giường, ân cần hỏi: “Mỹ nhân,
chị khá hơn chút nào chưa?”
Thẩm Chanh gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”
”Vậy thì tốt rồi!” Diệp Tử nói xong, sực nhớ ra gì đó, lại hỏi: “Mỹ nhân, hai đứa đều là bé trai sao?”
”Ừ.”
”Dáng dấp có đáng yêu không?”
”Rất xấu.”
”A?” Diệp Tử hoảng hồn, “Làm sao có thể là dáng dấp rất xấu chứ? Anh
Thi Vực đẹp trai như vậy, chị cũng rất xinh đẹp, đứa nhỏ sinh ra nhất
định sẽ di truyền gien của hai người chứ!”
”Đùa em thôi.”
”Không xấu đúng không?”
”Không xấu.”
”Em đã nói rồi mà!”
Thẩm Chanh nhếch môi cười cười, lấy tay chống giường ngồi dậy, “Em đỡ chị xuống giường, chúng ta đi phòng trẻ cách vách nhìn hai tên nhóc
kia.”
”Được.”
Sau khi xuống giường, Diệp Tử phủ cho Thẩm Chanh một cái áo khoác, mới cẩn thận dìu cô ra khỏi phòng bệnh.
Cách vách, là căn phòng trẻ nhỏ, thiết bị bên trong rất đầy đủ, nhiệt độ khống chế thích hợp.
Có bác sĩ và y tá đặc biệt phụ trách thay phiên chăm sóc hai đứa nhỏ, từ khi sinh ra đến bây giờ, gần như không người nào dám có một chút thư giãn.
Sắc trời bên ngoài đang tối đen, ngọn đèn trong phòng không sáng cũng không tối, khống chế vừa vặn.
Mấy y tá đang ngồi ở bên giường trẻ con, trông chừng hai bé trai gần như giống nhau như đúc.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi vào, y tá lập tức đứng dậy, sợ đánh thức đứa
nhỏ đang ngủ say, liền thả giọng nói đến cực kỳ nhẹ: “Thẩm tiểu thư.”
Thẩm Chanh cũng nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó ý bảo y tá đi ra ngoài trước.
”A! Bảo bối đẹp quá!”
Vừa nhìn thấy đứa nhỏ, Diệp Tử liền kinh ngạc.
Bởi vì giọng nói của cô có chút lớn, cho nên đánh thức hai đứa nhỏ.
Bình thường đứa nhỏ vừa mới sinh ra, phần lớn đều sẽ không mở mắt.
Thế nhưng hai đứa nhỏ này, đôi mắt nhỏ ngăm đen mở rất lớn, tuy rằng
vẫn chưa thấy rõ món đồ lắm, nhưng ánh mắt lại sáng ngời đến có thể làm
cho người ta hãm sâu.