Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 570: Chương 570: Bảo Em Ăn Nhiều Một Chút.




Cử động của cô, trong nháy mắt chọc giận Thi Vực, chỉ thấy anh sa sầm mặt, trong con ngươi lập tức âm u một mảnh.

Anh nhìn Thẩm Chanh, nguy hiểm mở miệng: “Dám động một chút thử xem.”

Nói xong, lại đưa tay cô vào trong tay áo.

Hành động của anh rõ ràng rất thô cuồng, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bên trong nhẹ nhàng chậm chạp lại mang theo vài phần ôn nhu.

”Em không muốn mặc!”

Lúc Thẩm Chanh đang muốn vươn tay ra, Thi Vực đột nhiên lấn người đè cô đến trên bàn ăn.

Lồng ngực rắn chắc dính sát ở trên mềm mại của cô, mắt lạnh sâu thẳm mang theo từng sợi lệ khí, dường như sau một khắc sẽ hóa thân thành một con liệp báo khát máu tàn nhẫn lại vô tình, hung hăng nuốt con mồi trước mặt vào bụng.

Mặt bàn ăn là chiếu liệu đá cẩm thạch, Thẩm Chanh nửa nằm ở phía trên, mặt bàn lạnh như băng nhanh chóng hạ thấp nhiệ độ từ từ dâng cao trên người cô.

”Đừng đè em, nóng quá!”

Không biết tại sao, Thẩm Chanh chỉ cảm thấy thân thể của anh dán ở chung một chỗ với cô, da trên người cô sẽ đỏ lên nóng lên.

Hô hấp, nhịp tim, rối loạn đến không có một chút tiết tấu.

Cảm thấy nóng, không chỉ là cô, nhiệt độ trên người Thi Vực cũng bắt đầu nhanh chóng dâng cao.

Trong bụng một trận tà hỏa, trong con ngươi một mảnh đỏ đậm.

Anh giơ tay giật cổ áo sơ mi ra, mấy cái nút áo bị anh giật xuống, rơi xuống trên mặt thảm lông tơ màu trắng.

Quần áo anh không chỉnh tề, tóc hơi có chút mất trật tự, gợi cảm, cuồng loạn mà mê hoặc người.

Rõ ràng đã bị người phụ nữ trước mặt nâng dục hỏa lên, nhưng anh lại bắt buộc chính mình ép xuống, khắc chế xúc động đang không ngừng căng vọt.

”Trên người của anh thật nóng ....”

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người của anh, Thẩm Chanh đưa tay chống ngực của anh, muốn đẩy anh từ trên người ra.

Thi Vực cúi đầu nhìn cô, không kiên nhẫn mở miệng: “Đừng cử động.”

Nói xong, động tay mặc áo cho cô.

Lần này Thẩm Chanh không có lộn xộn, như là bị người đàn ông đẹp trai trước mặt này đầu độc tâm trí, quên nên làm gì.

Sau khi mặc áo vào thay cô, Thi Vực bắt đầu cài nút cho cô.

Tách....

Ngay tại thân thể hai người kề sát một chỗ, lúc động tác mờ ám, máy ảnh phát ra một âm thanh, tự động chụp đuợc một tấm hình.

Tự động quay chụp, là nhà nhiếp ảnh thiếp lập trước khi đi ra, không ngờ thời gian được thiết trí vừa vặn.

Chụp được hình ảnh, Thẩm Chanh nằm ở trên bàn cơm, Thi Vực đặt ở trên người cô, khoảng cách giữa hai người chỉ có ba centimet, rất thân mật.

Vốn là đang mặc quần áo, nhưng chụp được lại trở thành cảm giác khác.

Quần áo Thi Vực mất trật tự, Thẩm Chanh hơi ngửa đầu nhìn người đàn ông đè ở trên người cô, sắc mặt ửng hồng, có vài phần hương vị thẹn thùng.

Một tay Thi Vực nắm lấy tay Thẩm Chanh, tay còn lại đặt ở trên nút cài trước ngực cô.

Nhìn có vẻ, là đang cởi áo của cô.

Mà động tác của hai người và vẻ mặt không phải cố tình chế tạo, cho nên nhìn có vẻ rất tự nhiên.

Vì vậy tấm hình này chụp ra được cảm giác rất đúng chuẩn!

Nếu để cho người khác ngoại trừ hai người nhìn thấy, nhất định sẽ đỏ mặt.

Thay Thẩm Chanh cài một nút cuối cùng lại, Thi Vực đứng dậy, thuận tay nắm lấy eo của Thẩm Chanh, đỡ cô đứng dậy.

Thấy áo của cô còn có chút mất trật tự, anh giơ tay chỉnh sửa tốt cho cô.

Lúc chỉnh sửa lại áo của cô, anh lạnh lùng lên tiếng: “Về sau ăn nhiều một chút.”

Chủ đề đột ngột, khiến Thẩm Chanh sửng sốt, “Gì?”

”Bảo em ăn nhiều một chút.”

Anh lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa, giọng nói càng lạnh hơn vài phần.

Thẩm Chanh cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể của mình, và bộ phận nào đó trước ngực, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, “Anh chê em gầy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.