Chương 894: Bắt được dê con.
Editor: May
Dù sao đều sẽ trôi qua một ngày, không bằng cười để đối mặt.
Ngoài cửa cách đó không xa, quả nhiên có mấy người đàn ông mặc đồ đen, bọn họ đeo mắt kính, bên tai còn gắn tai nghe và microphone.
“Xin hỏi là Tô Cửu Y tiểu thư sao?” Nhìn Tô Cửu Y đi về phía bọn họ, một người áo đen dẫn đầu ga lăng cúi đầu dò hỏi.
Tô Cửu Y bị trận thế trước mắt hù dọa, sững sờ trong chốc lát mới nhớ tới gật đầu.
“Tốt.” Nói xong, người áo đen liền mở cửa xe, “Tô tiểu thư mời lên xe, ông chủ đang đợi cô.”
Tuy rằng Tô Cửu Y thấy qua không ít chuyện buôn bán kinh doanh, nhưng loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên xảy ra ở trên người cô, cách ăn mặc của những người áo đen kia nhìn có vẻ không hề giống người tốt lành gì, sợ rằng đứng ở trên đường cái cũng sẽ dọa hỏng bạn nhỏ qua lại.
“Cái kia ....”
Phải lên xe ư?
Lúc Tô Cửu Y khẩn trương sẽ theo thói quen dùng ngón tay cuốn tóc của mình, sau đó tìm kiếm ở trong đầu tin tức nên làm gì bây giờ.
Ngay lúc cô do dự có nên lên xe hay không, điện thoại trong túi xách liền vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra xem xét, là dãy số vừa gửi tin nhắn cho cô, trước khi ra cửa, cô ghi chú cho anh là [ Boss].
“Alo.” Tô Cửu Y vội nhận điện thoại.
“Nhìn thấy người chưa?” Ống nghe bên kia rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói chìm lạnh của Thi Ngạo Tước.
“Ừ.” Cô trả lời, “Nhưng trận thế này, có chút dọa người.”
Bên kia trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Cô đưa di động cho một người trong bọn họ.”
Tô Cửu Y vội nghe theo.
Người áo đen dẫn đầu nhận lấy điện thoại, sau khi nghe xong căn dặn của đối phương, lại dùng hai tay dâng điện thoại trả lại cho Tô Cửu Y, sau đó anh ta ra dấu tay, toàn bộ mấy người áo đen còn lại biến mất không thấy nữa.
Vẻ mặt Tô Cửu Y kinh ngạc, cái này cũng quá lợi hại rồi...
“Tô tiểu thư, mời lên xe.” Người áo đen lại cúi người lần nữa, cung kính mở miệng.
Trải qua xác thực chắc chắn của Thi Ngạo Tước, vậy hẳn là không cần lo lắng là người xấu rồi.
Trong lòng Tô Cửu Y vẫn còn sợ hãi gật đầu, nói “Cảm ơn” .
Thi Ngạo Tước ngồi trên ghế sofa để điện thoại xuống, sắc mặt bình tĩnh.
Tống Trí Kha bật máy vi tính lên, vẻ mặt lười nhác ngáp, nhìn về phía Thi Ngạo Tước: “Ai vậy?”
“Dê con vừa bắt được.” Anh trả lời.
Xe lái một đường ổn định đến nhà họ Thi, trong lúc ngồi trong xe, Tô Cửu Y vẫn luôn bảo trì một tư thế không dám lộn xộn, cô ngồi một mình ở chỗ ngồi phía sau, vừa rồi người áo đen ngồi ở phía trước tay lái phụ.
Trong lúc đó cô có len lén quan sát qua người áo đen, toàn bộ hành trình anh ta vẫn luôn kéo căng mặt, vẻ mặt lạnh băng băng khiến cô nghĩ tới mặt than của Thi Ngạo Tước.
Hóa ra là có ông chủ thế nào liền có cấp dưới thế đó.
Khi xe lái vào cửa chính nhà họ Thi, cô mới cảm thấy kỳ quái mơ hồ.
Đây là .... cung điện ư?
Tuy rằng biệt thự nhà họ Tô cũng nguy nga tráng lệ, so sánh với gia đình giàu có bình thường nơi này, cao hơn nhiều cấp bậc, nhưng lúc trông thấy biệt thự này, cô vẫn lắp bắp kinh hãi, luôn cảm giác mình như là .... vào đế cung.
“Xin hỏi đây là đâu?” Chiếc xe chậm rãi ngừng lại, cô liền vội vàng hỏi.
“Đây là nhà ông chủ.” Người áo đen lạnh nhạt trả lời.
Vẻ mặt Tô Cửu Y sáng tỏ gật đầu, nhưng vấn đề lại theo nhau mà đến.
Không phải làm việc hả? Tại sao phải chạy đến nhà anh.
Nghi hoặc này còn chưa kịp hỏi ra lời, người áo đen vốn ngồi bên ghế tài xế liền đi xuống xe, giúp cô mở cửa xe, sau đó một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đi tới.